Ngày tháng rất nhanh qua đi, chớp mắt đã qua mấy ngày, hoàng đế quả thật không khiến Ưu Vô Song thất vọng.
Sáng sớm hôm nay đã phái ngươi đưa thánh chỉ tới phong nàng làm tuần phủ, và chuẩn bị một đội nhân mã hộ tống nàng rời kinh đến năm trăm dặm Lăng Phong huyện hỗ trợ trị thủy.
Chính vì nguyên nhân này cho nên nàng mới xuất hiện trong tẩm phòng Vô Trần điện, lỗ tai chịu trận lôi đình của Lãnh Như Tuyết: “Ưu Vô Song, ngươi đã giở thủ đoạn gì với phụ hoàng? Phụ hoàng sao lại hồ đồ tới mức phong ngươi làm tuần phủ? Còn phái ngươi đến Lăng Phong huyện trị thủy? Sao bổn vương lại không biết ngươi có tài cán này? Ngươi nói rõ cho bổn vương xem!”
Ưu Vô Song cầm thánh chỉ của hoàng thượng trên tay, bất lực ngoáy ngoáy tai, lòng thầm nói: việc ngươi không biết còn nhiều lắm, bổn tiểu thư là nhân loại tân tiến của thế kỉ 21, thứ ta biết một cổ nhân như ngươi có thể biết được sao?
Đương nhiên tuy trong lòng nàng nghĩ vậy nhưng lại không dám nói ra, nàng chỉ lạnh nhạt nhìn Lãnh Như Tuyết, không vui nói: “ngươi hét gì chứ? Đây là phụ hoàng ngươi hạ chỉ, ngươi có gì bất mãn, cứ đi tìm phụ hoàng ngươi, ta chỉ làm theo thánh chỉ thôi, còn nữa, Lãnh Như Tuyết, bây giờ ta là tuần phủ đại nhân do phụ hoàng ngươi phong, ngươi không thể khách khí với ta chút được sao?”
“khách khí? Tuần phủ?” Lãnh Như Tuyết dùng mũi ‘hừ’ một tiếng, nói: “bổn vương tuy không biết ngươi dùng thủ đoạn gì mê hoặc phụ vương, nhưng mà ngươi là một nữ nhân, một nữ tử yếu ớt, ngươi tưởng ngươi có thể trị được thủy nạn ở Lăng Phong huyện sao? Cách nghĩ của ngươi thật ngây thơ!”
Ưu Vô Song nhìn Lãnh Như Tuyết cả mặt không hài, có chút không thoải mái nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi xem thường ta? Không phải chỉ là trị thủy sao? Có gì khó chứ?”
Lãnh Như Tuyết cười một tiếng, nói: “không phải chỉ là trị thủy? Ưu Vô Song, ngươi lại mất đi thần trí rồi hả? Ngươi cho rằng, trị thủy dễ dàng như ngươi tưởng sao? Bổn vương nói cho ngươi biết, nạn hồng thủy ở Lăng Phong huyện không phải là chuyện ngày một ngày, đó là việc gần mười năm nay, cơ hồ năm nào cũng không ngừng có nạn thủy, triều đình năm nào cũng phái người đi trị thủy, nhưng không có lần nào thành công, ngươi cho rằng dựa vào ngươi thì có thể trị được nạn thủy ở Lăng Phong huyện sao? Cách nghĩ của ngươi quá là ngây thơ!”
Ưu Vô Song nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, bất giác khẽ giật mình, trong lòng đồng thời có dự cảm không lành.
Nàng không ngờ, nạn thủy ở Lăng Phong tỉnh lại nghiêm trọng đến bước này.
Nếu như thật sự như lời Lãnh Như Tuyết nói, mười năm trước Lăng Phong huyện đã bắt đầu chịu nạn thủy, vậy thì, bây giờ hoàn cảnh nơi ấy nhất định vô cùng ác liệt.
Nghĩ vậy, Ưu Vô Song bất giác có chút hối hận, bản thân khi ấy chỉ vì muốn được rời khỏi thất vương phủ mà một lời đáp ứng lão hồ ly, bây giờ nghĩ lại, lão hồ ly đó khi ấy nói phong nàng làm tuần phủ căn bản là không có ý tốt gì.
Nhưng mà Ưu Vô Song tuy trong lòng có chút hối hận, nhưng vẫn không có ý định thoái lui, tính tình nàng trước giờ không dễ dàng chịu thua.
Hơn nữa, bây giờ nàng đã cưỡi lên lưng cọp thì có thế nào đi nữa nàng cũng chỉ còn cách liều một phen.
Nàng không tin với kiến thức của thế kỉ 21, nàng không thể làm ra chút thành tích gì!
Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song không nói gì, tưởng là trong lòng đồng tình với lời nói của mình, sắc mặt lập tức dịu xuống, lại nói: “bổn vương chỉ vì tốt cho ngươi, ngươi một ngươi nữ nhân, lại là vương phi của bổn vương, ngươi đi trị thủy gì chứ? Ngươi cho rằng việc đó vui sao? Được rồi, ngươi bây giờ nhanh chóng cùng Ngạo Phong vào cung, đem thành chỉ trong tay đưa trả cho phụ hoàng, nói là vì ta bị thích khách đâm trọng thương, ngươi không thể rời khỏi, đợi khi vết thương bổn vương lành, sau đó bổn vương sẽ vào cung giúp ngươi khuyên phụ hoàng. Tin chắc rằng phụ hoàng không vì việc này mà làm khó ngươi!”
Ưu Vô Song trầm tư hồi lâu, đột nhiên ngẩn đầu, kiên cường nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “không! Chuyến đi này ta nhất định phải đi, Lãnh Như Tuyết ngươi đừng cản ta, dù ngươi có cản ta, ta cũng muốn đi! Những năm nay, không ai có thể trị được thủy, vậy thì để ta đi thử xem sao!”
“ngươi!” hiếm khi Lãnh Như Tuyết lộ ra vẻ mặt khẩn trương, tức giận nói: “Ưu Vô Song! Ngươi điên rồi sao? Bổn vương nói cho ngươi biết, bất kể thế nào, bổn vương tuyệt đối không đồng ý cho ngươi đi! Ngươi phải biết Lăng Phong huyện năm nào cũng có thiên tai, bây giờ ở đó đã xuất hiện ôn dịch, ngươi đi rồi, vạn nhất……..”
Lãnh Như Tuyết không nói hết lời, nhưng mà Ưu Vô Song lại có thể hiểu ra ý của hắn.
Lăng Phong huyện năm nào cũng có thiên tai, một nơi như vậy, tự khắc nguy hiểm, có ôn dịch cũng không phải là việc lạ.
Trong thời cổ đại này, không có y thuật tân tiến như thế kỉ 21, đừng nói là ôn dịch, dù là nhiễm phải phong hàn thông thường, cũng có thể mất mạng, càng không cần nói gì tới ôn dịch.
Nhưng mà lòng nàng đã quyết, điểm này nàng rất rõ, chỉ cần không phải là hoàng đế đích thân thu lại thánh chỉ, ai cũng không thể cản được nàng đi Lăng Phong huyện.
Nhưng mà tuy nàng đã quyết định, nhưng thần sắc vì nàng lo lắng của Lãnh Như Tuyết, nàng thật sự cảm thấy ấm áp.
Có lẽ, người nam nhân này tuy có chút cao ngạo nhưng mà hắn không đáng ghét như vậy.
Nghĩ tới đây, hiếm khi Ưu Vô Song nở nụ cười chân thành với Lãnh Như Tuyết.
Đôi mắt nàng đối diện với ánh mắt lo lắng của hắn, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi yên tâm, ta sẽ không xảy ra việc gì đâu! Ngươi tin ta, ta tuyệt đối không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu, nếu như tới lúc đó, ta không thể trị được nạn thủy ở Lăng Phong tỉnh vậy thì ta sẽ tự mình trở về.”