Lãnh Như Tuyết lần đầu tiên quan sát kĩ Ưu Vô Song với khoảng cách gần như vậy.
Hắn không thể không thừa nhận, Ưu Vô Song so với Ưu Lạc Nhạn mĩ nhân đệ nhất kinh thành thì không hề thua kém, thậm chí còn đẹp hơn mấy phần.
Nếu như khi ấy, nàng không hề bị ngốc nghếch, vậy thì danh hiệu mĩ nhân đệ nhất kinh thành chắc chắn thuộc về nàng!
Bởi vì năm đó hắn cho rằng Ưu Lạc Nhạn mới là người nữ nhân duy nhất trong vương triều Tây Diệm này xứng với hắn, cho nên khi hắn biết tân nương lên nhằm kiệu hoa, đổi thành một người ngốc nghếch thì hắn mới phẫn nộ.
Đồng thời cũng vì lời nói của Ưu Lạc Nhạn, nên ấn tượng của nàng trong lòng hắn sớm đã định sẵn.
Vì thế, dù cho sau này hắn phát hiện dung mạo nghiêng thành của nàng không hề thua kém Ưu Lạc Nhạn, nhưng hắn lại chưa từng quan sát nàng kĩ qua, càng không cần nói là nhìn nàng với khoảng cách gần như vầy.
Nhưng mà, dung mạo của nàng không phải là nguyên nhân thu hút hắn, nguyên nhân thu hút hắn thật sự chính là sự kiên cường và thông tuệ của nàng mà những nữ nhân khác không có.
Tính cách manh động, tính khí hỏa bạo, từ trước tới này không để hắn trong mắt mặc dù hắn mới chính là chủ nhân của thất vương phủ.
Nhưng với tình cách này nàng lại có một tấm lòng lương thiện và cực kì đồng tình cho ngươi khác.
Điểm này, ngoài việc do Ngạo Phong lén nói cho hắn biết việc nàng luôn che chở cho a hoàn thân cận và lần đầu tiên hắn tìm nàng tại khuôn viên thì có thể nhìn ra nàng là một người dễ mềm lòng.
Nhìn nụ cười chân thành trên mặt Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết đột nhiên cảm thấy nàng như là một câu đố, như là một bảo tàng (kho báu chứ không phải viện bảo tàng à nha) mới được phát hiện, nàng còn có nhiều bí mật đợi hắn từ từ phát hiện.
Tuy hắn rất không nguyện ý thừa nhận bản thân thật sự rất lo lắng cho nàng, rất không nguyện ý để nàng một mình đến Lăng Phong huyện nhưng bây giờ nhìn nụ cười chân thành của nàng, hắn lại nói không ra bất cứ lời nào ngăn cản.
Ưu Vô Song nhìn biểu tình ưu sầu cực kì hiếm thấy của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên “phụt” một tiếng, cười nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi đừng nhăn mặt nhíu mày nữa được không? Ngươi như vậy, thật không giống ngươi chút nào! Đường đường là thất vương gia của vương triều Tây Diệm, bây giờ lại như một nữ nhân ỏng ỏng ẻo ẻo, nếu như bị người ái mộ của ngươi biết được, e là sẽ tổn thương trái tim của rất nhiều ngươi đó!”
Lãnh Như Tuyết lại ngoài dự liệu của nàng, hắn không hề quan tâm sự cười nhạo của nàng, sau một hồi trầm tư, trầm giọng nói: “nếu như ngươi muốn đi Lăng Phong huyện cũng được, nhưng mà phải đợi khi thương tích của bổn vương lành hẳn, rồi đi cùng bổn vương.”
Bây giờ đại hoàng huynh đã biết nàng ấy là ngời định mệnh trong truyền thuyết, ngoài trừ đại hoàng huynh và lục hoàng huynh ra, hắn thật sự không dám đảm bảo không còn người có dụng tâm khác biết được.
Nếu như còn có người nào khác biết được, vậy thì lần đi Lăng Phong huyện này nhất định không thái bình.
Tuy phụ hoàng đã phái một đại đội tinh binh hộ tống, nhưng nàng trong sáng, giặc trong tối, vẫn sẽ có lúc không phòng bị kịp.
Hơn nữa, đoàn đưa thân của Tử Việt quốc sắp đến đây, phụ hoàng không thể phái nhiều người đi được, cho nên hắn vẫn không yên tâm để nàng một mình đến Lăng Phong huyện.
Ưu Vô Song nào có biết trong lòng Lãnh Như Tuyết nghĩ gì, nàng khó khăn lắm mới có cơ hội rời khỏi thất vương phủ, rời xa Lãnh Như Tuyết, tự khắc không nguyện ý bị Lãnh Như Tuyết kề cạnh khua tay múa chân.
Hơn nữa, trong lòng nàng còn có một bí mật.
Đó chính là, Tiêu Tịch đã từng nói, họ sẽ còn gặp nhau, lần này, nàng bị hoàng đế phái đi Lăng Phong huyện trị thủy, nàng hy vọng có thể gặp lại Tiêu Tịch, và tốt nhất là Tiêu Tịch có thể bồi nàng cùng đi.
Đương nhiên hy vọng này không lớn nhưng mà chỉ cần có chút hy vọng, nàng sẽ không từ bỏ, hễ nghĩ tới vị nam tử đạm nhiên tựa thần tiên, khí chất nho nhã, Ưu Vô Song cảm thấy lòng ngòn ngọt.
Qua mấy ngày tơ tưởng, nàng càng ngày càng xác định nàng đối với Tiêu Tịch là nhất kiến chung tình.
Cho nên, khi nàng nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói là theo nàng đi Lăng Phong huyện thì nghĩ cũng không nghĩ, rất thẳng thắn từ chối nói: “không được, ngươi không thể đi!”
Việc thẳng thắn từ chối của nàng khiến lòng Lãnh Như Tuyết vài phần không vui, giọng điệu khẽ trầm xuống, nói: “bổn vương sao lại không thể đi? Ngươi là vương phi của bổn vương, ngươi đi Lăng Phong huyện trị thủy, bổn vương đi cùng cũng là lẽ thường tình! Ngươi cự tuyệt bổn vương, có phải là có gì giấu bổn vương?”
Ưu Vô Song bị Lãnh Như Tuyết nói trúng tâm sự, bất giác nở nụ cười gượng, trong lòng nói: bổn tiểu thư cự tuyệt ngươi đương nhiên là có lí do, bởi vì bổn tiểu thư muốn thừa cơ hôi này gặp lại Tiêu Tịch, ngươi đi theo đâu còn có thể làm trò trống gì?
Lãnh Như Tuyết nhìn thái độ quái lạ của Ưu Vô Song, hoài nghi trong lòng càng sâu, lại hỏi lần nữa: “Ưu Vô Song! Ngươi có phải có gì giấu bổn vương?”
Ưu Vô Song vội vàng gạt khỏi tâm sự, nói: “ta sao lại có gì giấu ngươi? Lần này đi Lăng Phong huyện trị thủy là do phụ hoàng ngươi hạ chỉ, nếu như thật sự có gì giấu ngươi, ngươi đi hỏi phụ hoàng ngươi không phải là được rồi sao? Ta không muốn ngươi đi, là vì sợ vết thương ngươi mới khỏi, cơ thể còn suy nhược, đi xe mệt mỏi không tốt lắm. Ta là quan tâm ngươi! Hơn nữa, việc cứu nạn này, sao có thể tùy tiện kéo dài thời gian? Còn nữa, phụ hoàng ngươi hạ lệnh trong thánh chỉ bảo ta ngày mai xuất phát, ta làm sao có thể kháng chỉ?”
“vậy sao?” tuy Ưu Vô Song nói một đống lí do cự tuyệt, nhưng Lãnh Như Tuyết vẫn dùng ánh mắt cực kì không tín nhiệm nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt sắc bén áy khiến Ưu Vô Song trong lòng nổi cả lông, trong lòng thầm mắng: tên đáng ghét này, hắn có đọc tâm thuật sao? Sao mà đa nghi vậy?