Xe ngựa tiếp tục từ từ tiến về trước, còn tâm trạng Ưu Vô Song thì lại không thanh thản như trước.
Khi nàng ở thế kỉ 21 từng xem qua một số văn xuyên không, những nhân vật xuyên không người nào cũng quậy cho sinh phong nổi thủy, tuy nàng xuyên không tới đây thân phận không thua kém, còn là nữ nhi của thừa tướng nhưng nàng lại vì mới xuyên không tới đã bị Lãnh Như Tuyết bạo đánh một trận, nên cảm thấy lão thiên đối đãi với nàng không công bằng, và cũng cảm thấy bản thân thập phần xui xẻo.
Bởi vì thế, nàng mới không ngừng phản kháng, không ngừng chống lại chỉ vì muốn rời khỏi thất vương phủ, muốn trở về làm một người tự do.
Nhưng bây giờ nàng đến Lăng Phong huyện nhìn thấy mọi thứ ở đây, thấy hoàn cảnh tàn tạ nơi đây, nơi mạng người tựa cỏ rơm, nàng đột nhiên đối với thứ mà bản thân theo đuổi có chút nghi ngờ.
Tự do, nàng rời khỏi thất vương phủ không lẽ sẽ được tự do? Nếu như là trước kia, nàng nhất định cho là vậy, nàng rời khỏi thất vương phủ tuyệt đối có thể đạt được tự do mà nàng hướng tới từ lâu.
Nhưng mà nay sau nàng đến Lăng Phong huyện, nàng đột nhiên cảm thấy cách nghĩ bản thân là sai lầm, nếu như là lúc trước, lão thiên đưa nàng xuyên không đến đây, không phải làm tân nương cuả Lãnh Như Tuyết mà là một bách tính thông thường trong Lăng Phong huyện nơi chịu thiên tai này thì nàng sẽ thế nào?
Nàng sẽ vì thân phận mình là một bách tính thông thường mà tự do? Không, nếu như nàng là bách tính của Lăng Phong huyện, thì sẽ càng không có tự do, hơn nữa, nàng ngay cả tính bản thân cũng khó bảo toàn.
Vì Lăng Phong huyện năm nào cũng xảy ra nạn thủy, bách tính cực khổ khó tả, đồng ruộng ngay cả một hạt gạo cũng không có mà thu hoạch, ngày tháng khó trải qua, đường thoát duy nhất là rời khỏi đây.
Nhưng với thi thể của người thương nhân phơi nơi đồng hoang khi nãy nàng nhìn thấy thì bách tính Lăng Phong huyện dù có muốn chạy trốn thì cũng không nhất định có đường sống, có khả năng chưa ra khỏi phạm vi của Lăng Phong huyện đã bị thổ phỉ trên đường sát hại, sau đó vứt xác nơi hoang vắng.
Cho dù một số người may mắn hơn không chết trên đường nhưng với thân phận lưu dân thấp kém, vẫn sẽ bị thị trấn khác xua đuổi.
Xe ngựa, cách Lăng Phong huyện ngày càng gần, nhưng Ưu Vô Song bắt đầu không thể nào bình tâm.
Nàng là linh hồn thế kỉ 21, nàng sớm đã quen thuộc với lối sống xã hội pháp luật và tự do nhân quyền, từ khi nàng xuyên không tới đây, nàng một lòng muốn lợi dụng ưu thế bản thân và tạo ra một khoảng trời riêng thuộc về bản thân tại thời phong kiến này.
Nhưng nàng lại quên một điểm, đó chính là tại thời phong kiến cổ đại này, vốn không thể dựa vào một linh hồn từ thế kỉ 21 như nàng thì có thể thay đổi được, thế kỉ 21 là một thế giới trải qua hơn mấy ngàn năm không ngừng tiến hóa, mới có thể đạt được một xã hội bình đẳng như thế.
Còn ở đây, cách nghĩ của mỗi người họ đều chịu ảnh hưởng của bậc tiền bối, muốn phá bỏ những tư tưởng phong kiến, những hành vi bất bình đẳng ấy chỉ dựa vào sức lực của mình nàng làm sao có thể làm được?
Người thống trị ở đây chính là một sản phẩm của xã hội phong kiến này, vì họ không như thế kỉ 21, thông qua nhân dân chọn ra người thống lĩnh, mà là do hậu nhân của người đánh chiếm mảnh gian san này khi loạn lạc thống trị!
Chính vì thế hoàng đế bây giờ do có được phúc của tiền nhân, còn bách tính tại đây lại không biết đường thoát cho bản thân ở đâu. Cho dù hoàng đế không là hôn quân, còn biết cứu dân cứu nạn, nhưng núi cao hoàng đế ở xa, bọn tham quan hoành hành, tiền cứu nạn hoàng đế chi ra cứu tế, lại không biết bao nhiêu thực sự rời vào tay nhân dân?
Qua tầng tầng lớp lớp bọn tham ô, khi đến Lăng Phong huyện thì đã không còn đầy đủ, thậm chí tiền để dân tị nạn ăn no một bữa cũng không đủ, chỉ có bọn tham quan là túi đầy tiền.
Sắc trời, dần thâm u, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, tại chân trời phía tây, chỉ còn lưu lại vải vệt sáng, nhìn từ xa, mĩ lệ vô cùng.
Chung Li từ từ giảm tốc độ, nói với Ưu Vô Song vẫn chìm trong trầm tư: “đại nhân, phía trước không xa là đại môn của huyện thành, nhưng mà lúc này cửa thành có lẽ đã khóa, nhưng thuộc hạ đã phái người đi thông báo, tin rằng khi đại nhân tới cửa thành sẽ mở.”
Ưu Vô Song gật gật đầu, sau đó chui đầu ra ngoài xe ngựa, nhìn về phía trước, quả nhiên không xa có thể nhìn thấy ánh lửa.
Xe ngựa, rất nhanh đã tới cửa thành, tuy nhiên cửa thành vẫn đóng chặt, không như Chung Li nói là cửa thành mở ra.
Ưu Vô Song nhíu mày, từ xe ngựa bước xuống, đi đến trước mặt Chung Li, hỏi: “đây là chuyện gì? Không phải đã nói là thông báo qua rồi?”
Chung Li cũng khẽ nhíu mày, nói: “đại nhân, lính thủ cửa thành nói đang đợi tri huyện Lăng Phong huyện hồi âm!”
Dứt lời, Chung Li có chút không vui hừ và nói; “tên tri huyện Lăng Phong huyện này, cả gan thật, không lẽ hắn ta không biết hôm nay đại nhân sẽ tới sao? Đại nhân, xin người đợi chút, thuộc hạ đi lên trước gọi họ.”
Nói xong, Chung Li liền tiến đến cửa thành mấy bước, lớn tiếng gọi binh sĩ trên cửa thành.
Ưu Vô Song vốn không quan tâm Chung Li và binh sĩ nói gì, mà chỉ tự mình quan sát chung quanh, quan sát như vậy nàng mới phát hiện, bên ngoài cửa thành không những có họ mà còn có một số lão bách tính bình thường, nam có nữ có, già có trẻ có, đang trốn bên vệ đường.
Nghĩ lại thì chắc là sau khi đóng cửa thành, họ muốn vào thành nhưng vì nhìn thấy quan binh cho nên mới trốn bên vệ đường.
Và cũng chính lúc này, Ưu Vô Song nhìn thấy một người, người đó lẳng lặng đứng bên vệ đường, một thân bạch y, trong bóng tối nhìn rất nổi trội, dù cho trong đêm tối, Ưu Vô Song nhìn không rõ dung mạo của người đó, nhưng vẫn có thể nhìn sơ là có thể nhận ra, bởi vì đó không phải là ai khác mà chính là người mà nàng đã gặp qua một lần tại kinh thành, người mà nàng không thể quên được —- Tiêu Tịch.