Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 216: Ta đưa nàng rời khỏi đây



Ưu Vô Song lúc này yếu ớt tựa như búp bê sứ dễ vỡ, nàng cứ như người chìm trong nước giữ được ngọn cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy áo của Lãnh Như Phong.

Nước mắt trên mặt, tựa như mất đi đê chắn, không ngừng tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cảm giác đau đớn như trái tim bị xé toạt, đã khiến nàng không còn khả năng suy nghĩ, việc duy nhất bây giờ nàng muốn làm, chính là rời khỏi nơi này, có như vậy, lòng nàng mới không còn đau.

Nhìn lệ đầy mặt Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Phong không khỏi đau nhói, nhưng lời của nàng, lại khiến tim hắn ta đập nhanh.

Hắn ta chỉ chần chừ một giây, sau đó vô thức đưa tay ôm Ưu Vô Song vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói: “đừng khóc, Vô Song, nàng biết nàng đang nói gì không?”

Ưu Vô Song căn bản không nghe thấy Lãnh Như Phong nói gì, nàng nước mắt mơ hồ gật đầu, điều nàng nghĩ duy nhất lúc này chính là rời khỏi nơi này, cái gì Lãnh Như Tuyết, cái gì Liên Đường, cái gì hẹn ước một tháng, nàng đều không muốn nghĩ đến nữa, nàng chỉ muốn mãi mãi rời khỏi đây, sau đó quên đi hết tất cả đau thương.

Ôm lấy cơ thể khẽ run rẩy của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Phong lúc này đang rất mâu thuẫn, hắn ta tuy luôn che giấu tâm sự của mình rất kĩ, nhưng hắn ta không thể phủ nhận, trong lòng hắn ta, vẫn luôn không từ bỏ nàng.

Hắn ta không biết bắt đầu từ lúc nào nàng đã đi vào lòng hắn ta, nhưng hắn ta lại có thể biết rõ, tình cảm của hắn ta đối với nàng.

Hắn ta biết, trong lòng nàng không có hắn ta, người nàng yêu là đệ đệ của hắn, cho nên, hắn luôn che giấu tình cảm của mình rất cẩn thận, bởi vì, hắn ta không thể tranh giành người mà đệ đệ mình yêu.

Nhưng khi hắn ta nhìn thấy nàng chịu ủy khuất mà rơi lệ, tình cảm mãnh liệt đối với nàng mà hắn giấu trong sâu tậm trong đáy lòng kia, phút chốc trào dâng.

Hắn ta không thể cự tuyệt lời cầu khẩn của nàng, có lẽ, hắn ta căn bản không muốn cự tuyệt, cho nên hắn ta chỉ khẽ do dự một lúc, liền dịu dàng nói: “được, ta đưa nàng rời khỏi đây!”

Hắn ta biết, lần ra đi này, hắn ta sẽ không còn là vương gia cao cao tại thượng kia nữa, hắn ta sẽ mất đi tất cả những gì hắn ta đang có bây giờ, người thân của hắn ta, tình huynh đệ của hắn ta và Lãnh Như Tuyết.

Nhưng mà, hắn ta không hối hận, bởi vì hắn ta sẽ ở bên cạnh nàng, vì nàng, hắn ta đánh đổi tất cả.

Vân Nhi không dám tin nhìn Lãnh Như Phong, nàng ta không ngờ, lục vương gia lại đáp ứng yêu cầu này của tiểu thư, trong lòng nàng ta cũng biết làm như vậy là không tốt, nhưng, khi nàng ta nhìn thấy tiểu thư khóc lóc đau lòng tột độ, nàng ta không còn nhịn được nữa.

Bởi vì, với biểu hiện khi nãy của vương gia, không những đã làm cho tiểu thư đau lòng, mà càng khiến người không thể tha thứ cho vương gia, vương gia tàn nhẫn với tiểu thư như vậy, khiến nàng ta không còn tiếp tục đứng nhìn được nữa, có lẽ, tiểu thư cùng lục vương gia rời khỏi đây, không hẳn không là cách tốt, tuy nàng ta lục không phải rất hiểu rõ vương gia, nhưng lục vương gia là một người ôn nhu, tiểu thư ở cùng lục vương gia, nhất định không chịu bất kì ủy khuất nào.

Nếu như quyết định đưa Ưu Vô Song rời khỏi, vậy thì, nơi này không nên ở lâu, Lãnh Như Phong nói với Vân Nhi đứng ngẩn người bên cạnh: “Vân Nhi, ngươi mau đi thu thập một ít đồ của tiểu thư ngươi, thứ không đem được thì đừng đem, tránh để người khác hoài nghi, ta bây giờ dìu tiểu thư ngươi ra xe ngựa đợi ngươi, nhớ, động tác phải nhanh!”

Ánh mắt Vân Nhi thoáng qua tia kiên định, nàng ta gật gật đầu, cái gì cũng không nói, quay người đi trở lại Vô Trần điện.

Lãnh Như Phong sau khi thấy Vân Nhi rời khỏi, dìu lấy Ưu Vô Song toàn thân tê dại, ánh mắt mơ màng đi ra ngoài phủ.

Lãnh Như Phong cùng Ưu Vô Song bước ra từ cửa sau của vương phủ, có lẽ là bởi vì Liên Đường ngất đi, hạ nhân trong phủ đều bận rộn, trên đường Lãnh Như Phong và Ưu Vô Song đi ra phủ, cư nhiên không gặp được bất cứ ai.

Đợi Lãnh Như Phong đưa xe ngựa đến, Vân Nhi đã thu thập xong, bước ra khỏi vương phủ.

Rất nhanh, ba người đã ngồi lên xe ngựa của Lãnh Như Phong, một đường tiến về phía trước.

Đợi khi ra khỏi kinh thành, Lãnh Như Phong dừng lại tại một thị trấn nhỏ cách kinh thành không xa, sắp xếp ổn thỏa cho Ưu Vô Song và Vân Nhi tại một khách điếm, sau đó phân phó Vân Nhi vài câu, liền quay người rời khỏi khách điếm.

Điều Vân Nhi và Ưu Vô Song không biết là, sau khi Lãnh Như Phong ra khỏi khách điếm, liền chọn lấy một phi mã, tung vó về phía kinh thành.

Nếu như đã quyết định đưa nàng rời khỏi nơi đây, vậy thì, hắn ta cũng cần phải chuẩn bị một chút, bởi vì, hắn không thể đứng nhìn nàng theo hắn ta chịu khổ! Hơn nữa, hắn ta cũng không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ!

Hắn ta cũng biết, làm như vậy sẽ có lỗi với Lãnh Như Tuyết, nhưng nếu như hắn không biết trân trọng nàng, vậy thì, hãy để hắn ta che chở bảo vệ nàng! Hắn ta đã từng vì việc Lãnh Như Tuyết là đệ đệ của hắn ta, mà lựa chọn rút lui, nhưng nay Lãnh Như Tuyết lại khiến nàng tổn thương như vậy, vậy thì, đừng trách hắn ta đưa nàng ra đi.

Bởi vì, hắn ta không muốn nàng chịu bất kì tổn hại nào!

Và tại bên này, trong khách điếm, cùng với khoảng cách với kinh thành, tâm trạng Ưu Vô Song cũng đã bình tĩnh rất nhiều. Nhớ lại cảnh trong thất vương phủ, lòng nàng vẫn còn nhói đau.

Còn Vân Nhi vẫn có chút thấp thỏm không yên, nàng ta nhìn Ưu Vô Song, không nhịn được hỏi: “tiểu thư, chúng ta làm như vậy có ổn không? Nếu như lão gia biết tiểu thư rời khỏi như vậy, thì sẽ rất đau lòng đấy.”

Sau khi Ưu Vô Song nghe thấy lời của Vân Nhi, bất giác sửng sốt, nàng chỉ muốn rời khỏi thất vương phủ, rời khỏi Lãnh Như Tuyết, rời khỏi kinh thành, còn những thứ khác, nàng không hề nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy mình có chút ngang ngạnh, nhưng nàng không hối hận!

Nàng không phải là nữ nhi thật sự của Ưu Thành Minh, nàng chỉ là một linh hồn xuyên không, nàng đối với người phụ thân Ưu Thành Minh không có chút tình cảm, nay nếu như đã rời khỏi kinh thành, vậy thì, tất cả hãy để nó qua đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.