Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 227: Oán hận và không cam



Liên Đường thấy thần sắc Lãnh Như Tuyết dần dần ôn nhu lại, tưởng rằng hắn vì nhớ đến chuyện trước kia trong cung của hắn và mình, nụ cười trên mặt bất giác càng thêm phần ôn nhu.

Ả không hề biết, đứa bé train am ấy nay đã lớn, người trong lòng hắn nhung nhớ bây giờ, đã là người nữ nhân khác, không còn là ả nữa.

Tim của Lãnh Như Tuyết, sớm đã bay đến nơi của Ưu Vô Song, hắn lúc này, hận không thể ngay lập tức bay nhanh đến tiểu trấn tên là Thanh Sơn kia, nhưng, nay Liên Đường tìm đến cái chết, hắn không thể bỏ mặc sự sống chết của ả, do đó, hắn vẫn đành kiên nhận, lưu lại đây, đợi hạ nhân gọi đại phu đến.

Liên Đường vẫn ôn nhu kể lại chuyện trước kia, ả không hề phát giác sự thay đổi trong lòng Lãnh Như Tuyết.

Qua một lúc sau, đại phu cuối cùng cũng đến, nhìn thấy đại phu bước vào, Lãnh Như Tuyết liền đứng dậy, để đại phu chẩn trị cho Liên Đường.

Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đứng dậy, Liên Đường kinh hoảng nhìn Lãnh Như Tuyết, nhỏ tiếng gọi: “Tuyết Nhi……..đừng đi………”

Trong lòng Lãnh Như Tuyết đang nhớ đến Ưu Vô Song, trong thư hàm của Lãnh Như Phong nói rất rõ, nếu như hôm nay hắn không đi đón tiểu nữ nhân trở về, vậy thì, Lãnh Như Phong sẽ đưa nàng rời khỏi, nếu như vậy, hắn muốn tìm nàng, e là không dễ, cho nên, hắn tuyệt đối không thể vì việc của Liên Đường mà làm chậm trễ thời gian tìm người của hắn!

Hơn nữa bây giờ, thời gian đã không còn sớm, hắn biết tiểu trấn tên Thanh Sơn ấy, tuy cách kinh thành không xa, nhưng con đường đến đó cực kì gồ ghề, không hề dễ đi, cho nên, hắn nhất định phải đến đó trước trong đêm nay, tiểu nữ nhân đó mới không có cơ hội chạy trốn khỏi hắn.

Vết thương trên tay Liên Đường tuy cắt rất sâu, nhưng không hề cắt trúng nơi nguy hiểm, và hơn nữa, bây giờ đại phu đã đến, cơ thể ả tuy có chút yếu ớt vì mất máu, nhưng đã không còn gì đáng ngại.

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết quay đầu nhìn Liên Đường, lạnh nhạt nói: “Liên Đường, đừng bướng bỉnh nữa, Như Phong đưa một bức thư hàm đến, có chút việc ta nhất định phải đi xử lí, nàng hãy nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi Lãnh Như Tuyết quay người lớn bước đi ra ngoài cửa.

Và ngay trong lúc Lãnh Như Tuyết sắp bước ra khỏi tẩm thất, Liên Đường đột nhiên nghẹn ngào hỏi: “Tuyết Nhi…..Tuyết Nhi từng nói qua, Tuyết Nhi sẽ mãi mãi không rời xa ta mà?……Tuyết Nhi sẽ không bao giờ không cần ta đúng không?”

Cơ thể Lãnh Như Tuyết khẽ cứng đờ, hắn không hề quay đầu lại, qua một lúc sau, mới từ từ nói: “đừng nghĩ nhiều như vậy, hãy nghỉ ngơi sớm đi!”

Dứt lời, bóng người đã biến mất nơi cửa tẩm thất.

Liên Đường nhìn theo nơi Lãnh Như Tuyết biến mất, nước mắt không nhịn được chảy xuống, ả cắn chặt đôi môi trắng bệch không có chút sắc máu, ánh mắt thoáng qua tia oán hận và không cam.

Ả không tiếc tự tàn hại cơ thể, vẫn là không thể giữ hắn lại sao? Hắn làm sao có thể, làm sao có thể đối xử với ả như vậy? Không lẽ hắn thật sự đã quên, năm ấy ở trong cung, họ đã yêu đối phương biết bao nhiêu?

Ả thừa nhận, năm ấy là ả sai, ả không nên lựa chọn gả cho người nam nhân khác, nhưng nay ả đã trở về, tại sao hắn vẫn không yêu ả như trước kia?

Năm ấy, hắn tuổi còn nhỏ, tuy thân là hoàng tử, nhưng không quyền không thế, cho nên, ả không còn cách nào, mới gả cho người khác, nhưng nay, ả đã thật sự yêu hắn a! hắn sao có thể lạnh nhạt với ả như vậy? Sao hắn có thể quên đi tình cảm trước kia của họ mà yêu người nữ nhân khác?

Nhìn vị đại phu đang chẩn trị cho ả, Liên Đường không nhịn được, hét: “cút! Cút đi cho ta!”

Nhìn Liên Đường bộ dạng yếu ớt đột nhiên nổi giận, lão đại phu giật nảy mình, nhưng mà, ông ta rất nhanh đã kiên định lại, nhìn sắc mặt trắng bệch vì phẫn nộ mà khẽ cau lại của Liên Đường, nói: “cô nương, vết thương này của cô nương rất sâu, để lão phu xử lí vẫn tốt hơn!”

Trong lòng Liên Đường lúc này đã bị oán hận che mờ đi, ả nào có nghe lọt tai lời của đại phu? Chỉ thấy ả dùng cách tay không bị thương, giật mạnh lấy chiếc gối, ném mạnh về phía đại phu, thét: “cút! Cút ra ngoài!”

Thấy Liên Đường không nói lí như vậy, sắc mặt lão đại phu trầm đi, chỉ là e ngại đây là thất vương phủ, nên mới nhịn không nổi giận.

Nữ tì đứng bên cạnh thấy đại phu sắc mặt không tốt, vội tiến lên trước, lấy từ trong áo ra một thỏi bạc nhét vào tay đại phu, cười nói: “tiểu thư nhà ta lúc này đang bệnh, tính khí không tốt, mong đại phu có thể bao hàm!”

Lão đại phu nhận lấy thỏi bạc, sắc mặt có phần dịu đi, hừ một tiếng, sau đó tay chân nhanh nhẹn thu dọn rương thuốc, sau đó đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.

Đợi không sau khi đại phu rời khỏi, nữ tì ấy mới lo lắng nhìn vết thương vẫn chưa được băng bó của Liên Đường, nói: “tiểu thư, vết thương vẫn còn chảy máu, sao người lại đuổi đại phu đi?”

Liên Đường không thèm quan tâm vết thương, ả đối với sự rời đi của Lãnh Như Tuyết, lòng cực kì oán giận, ả lạnh lùng nhìn nữ tì ấy một cái, nói: “ta không chết đâu mà lo!”

Ả tự biết việc của bản thân mình, nhát dao này, là do chính tay ả tự cắt, căn bản không trúng nơi nguy hiểm, chỉ là sẽ chảy máu, ả làm như vậy, mục đích chỉ là muốn giữ Lãnh Như Tuyết lại.

Nhưng, ả làm sao cũng không ngờ, sao khi biết được ả cắt mạch máu tìm đến cái chết, Lãnh Như Tuyết chỉ đến nhìn một cái, sau đó gọi một đại phu đến cho ả, rồi liền đầu cũng không quay lại rời đi, đối với sự ai cầu của ả nghe như không thấy! Việc này thật sự khiến ả không thể chấp nhận được, cho nên ả mới không thể nhịn được trút giận lên người đại phu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.