Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 263: Đau đớn con tim



Nàng trong lòng đối với hắn vẫn còn oán, hắn không phải là không biết, vì dù sao, năm ấy sự rời khỏi của nàng, là lỗi của hắn. Hơn nữa Tiêu Tịch ở bên cạnh nàng trong năm năm nàng rời khỏi, luôn bồi bên cạnh nàng, có lẽ, trong lòng nàng, Tiêu Tịch đã trở nên cực kì quan trọng.

Hắn biết được từ Tiêu Tịch, là họ kì thực không thành thân thật sự, xưng hô phu thê là để tránh những lời đàm tiếu đáng sợ kia, nhưng dù sao hắn biết những lời nàng nói chẳng qua chỉ là những lời nói lúc tức giận, nhưng trong lòng hắn vẫn vì sự khổ cực mà nàng phải chịu trong năm năm nay mà đau đớn vô cùng.

Tiêu Tịch đã lựa chọn rời khỏi, hắn sẽ không đố kị y bất cứ việc gì, nhưng từng câu từng chữ sắc nhọn của nàng, lại vô tình gõ mạnh vào tim hắn, khiến hắn hối hận về việc năm xưa.

Nhìn bộ dạng đau khổ của Lãnh Như Tuyết, trong lòng Ưu Vô Song cũng buồn đau, kì thực, nàng không hề muốn nói những lời sắc bén như vậy với hắn, nàng muốn cùng hắn bình tâm ngồi xuống nói chuyện, nhưng mỗi lần gặp hắn, nàng không nhịn được nhớ lại chuyện trước kia, càng không nhịn được nổi giận.

Nàng oán sự bất tín khi ấy của hắn, oán hắn mặc cho nàng lưu lạc bên ngoài sinh hài tử, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, việc của năm năm trước, nàng không thể hoàn toàn trách hắn, khi ấy sự không tin tưởng của hắn thật sự khiến nàng đau thấu tim, nhưng nay nhớ lại, nàng khi ấy cũng không phải rất ngang bướm sao?

Kì thực, nếu như khi ấy nàng có thể đủ bình tâm tịnh khí nhẫn nhịn, lưu lại trong vương phủ, đợi hắn đến giải thích, vậy thì có lẽ sự việc sẽ không trở nên thế này, có lẽ nàng sớm chút nữa hiểu rõ tâm ý của hắn, nàng sẽ không rời khỏi, sẽ không cần lưu lạc bên ngoài năm năm.

Nhưng mà, dù cho trong lòng nàng hiểu rõ, việc năm ấy không thể hoàn toàn trách hắn, nhưng lúc đối diện với hắn, nàng vẫn không nhịn được như một con nhím, giương cao gai toàn thân.

Trong lúc đâm đến hắn toàn thân không chỗ nào lành thì cũng tổn thương bản thân, đây không phải là điều nàng muốn, nhưng đối diện với hắn, nàng từ đầu đến cuối lại như đứa trẻ mới lớn, ngang bướm, sắc nhọn.

Lãnh Như Tuyết thở dài, nhẹ nhàng ôm cơ thể quật cường vì giận dỗi mà hóa cứng vào trong lòng, tiếng nói nhàn nhạt khẽ mang chút thương cảm: “Song Nhi, chúng ta nhất định phải tổn hại lẫn nhau vậy sao? Nàng biết không, ta thật sự rất yêu nàng, cũng rất yêu con trai, nàng không thể cho ta một cơ hội để yêu nàng và con sao?”

Ưu Vô Song nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Lãnh Như Tuyết, từ từ nhắm hai mắt lại, ngửi hơi thở quen thuộc trên người hắn, một giọt lệ châu long lanh từ từ lăn dài nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Lãnh Như Tuyết, thả ta đi, chúng ta không thể trở về như trước nữa.”

Quá muộn rồi, tiếng lòng của hắn, tình yêu của hắn, đến quá muộn, bây giờ, trong lòng nàng đã có quá nhiều thứ không thể từ bỏ, nàng không thể từ bỏ Tiêu Tịch, không thể từ bỏ Vân Nhi, không thể từ bỏ gian bố trang nhìn không bắt mắt nhưng lại theo nàng qua mấy năm bình yên kia.

Giờ đây tình yêu trong lòng nàng đã không còn là thứ duy nhất, nàng có thể không phủ nhận nàng vẫn yêu Lãnh Như Tuyết sâu sắc, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận sự yêu thương mà Tiêu Tịch lẳng lặng vì nàng mà cho ra trong năm năm nay.

Nếu như nàng bây giờ vì sự tư tâm của mình mà lựa chọn Lãnh Như Tuyết, vậy thì, đối với Tiêu Tịch là không công bằng, người nam nhân đạm nhã ấy, y khiến nàng yêu thương.

Nàng biết, trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, nàng sẽ không còn phải thương tâm, không còn phải như trước kia, lòng vì nhớ hắn mà cả đêm khó ngủ, nhưng nàng sao có thể nhẫn tâm, vì sự ích kỉ của mình mà bỏ mặc Tiêu Tịch?

Thời gian năm năm, làm cho nàng biết được, trong lòng yêu một người mà không thể bồi bên cạnh đau khổ biết thế nào, cũng chính vì thế, nàng mới không hy vọng Tiêu Tịch vì nàng mà đau khổ, nàng có thể không yêu y, nhưng nàng không có tư cách làm tổn thương y.

Vì trong năm năm qua, nàng luôn lẳng lặng ích kỉ mà tận hưởng sự qua tâm và yêu thương của y.

Nàng yêu Lãnh Như Tuyết, điểm này, trong lòng nàng rất rõ, nhưng đối với Tiêu Tịch, nàng lại có yêu thương, sự yêu thương này, khiến nàng không thể từ bỏ, cũng không muốn từ bỏ.

Lãnh Như Tuyết chỉ cảm thấy tim hắn đang từng chút từng chút một trầm xuống, cơ thể ấm áp lúc này đang được hắn ôm chặt trong lòng, nhưng hắn lại không cảm nhận được, bất cứ hơi ấm nào đến từ cơ thể nàng.

Nàng như vậy khiến lòng hắn đau, khiến con tim trước nay luôn trầm tĩnh của hắn phút chốc hoảng loạn.

Hắn đột nhiên có cảm giác bất an, hắn rất sợ, sợ nàng sẽ rời hắn mà đi, vì hắn đã cảm nhận được sự xa cách đến từ người nàng,

Hắn vô thức ôm chặt lấy nàng, có chút bối rối nói: “Song Nhi đừng như vậy, đừng rời khỏi ta.”

Hắn trước nay nóng nảy, nhưng bây nay đối diện với nàng, lòng hắn ngoài hoảng loạn ra, càng có nhiều sự bối rối, hắn lúc này cứ như một đúa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, như vậy mà bất lực và hoảng loạn.

Lãnh Như Tuyết bất lực ai cầu, khiến bờ phòng vệ tâm lí của Ưu Vô Song phút chốc sụp đổ, từng giọt nước mắt lớn từ mắt nàng rơi xuống.

Nàng không muốn nhìn thấy Lãnh Như Tuyết như vậy, nàng không muốn nghe thấy tiếng ai cầu bất lực của hắn, bởi vì bộ dạng yếu ớt nàng của hắn làm cho tim nàng càng thêm bối rối, càng thêm khó chịu.

Nàng thà rằng hắn như trước kia, nổi giận với nàng, lớn tiếng chửi mắng, như vậy lòng nàng vẫn còn dễ chịu một chút, như vậy lúc nàng rời khỏi sẽ không cần phải đau đớn con tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.