Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 279: Tuyệt đối không buông tay



Nhìn Ưu Vô Song không ngừng rơi lệ, còn có đôi mắt mơ hồ trống không, lòng Lãnh Như Băng khẽ nhói đau, hắn ta trầm mặc một lúc, đột nhiên khẽ thở dài, sau đó lẳng lặng đứng dậy, bước xuống giường, từ bên giường lấy một chiếc áo khoác nhẹ nhàng choàng cho Ưu Vô Song, dịu dàng nói: “Song Nhi, xin lỗi”

Ưu Vô Song hai tay giữ chặt lấy chiếc áo khoác, nhưng lại không nhìn hắn ta, trong ánh mắt vẫn đầy kinh hoảng.

Tuy nhiên, kì thực trong lòng nàng đã thở phào.

Nàng biết, nguy hiểm lần này đã qua, nàng cũng biết tạm thời mình giữ được thanh bạch, chỉ là, bị Lãnh Như Băng giam lỏng ở đây, nguy hiểm này bao giờ mới có thể qua đi?

Lúc nào thì nàng mới có thể trở về bên cạnh con trai và Lãnh Như Tuyết?

Việc xảy ra hôm nay khiến nguyện vọng muốn trở về bên cạnh hắn của nàng ngày càng mãnh liệt, sự uy hiếp đến từ Lãnh Như Băng, khiến lòng nàng bắt đầu khẩn trương, nàng không thể tiếp tục lặng lẽ quan sát nữa!

Hôm nay Lãnh Như Băng bỏ qua cho nàng, thì không có nghĩa ngày mai hắn ta sẽ vì việc nàng khóc mà bỏ qua cho nàng, con người Lãnh Như Băng, thành phủ sâu không thể lường, hắn ta đối với thứ mình muốn có được, trước nay đều bất chấp thủ đoạn, điểm này, năm năm trước nàng đã được lĩnh hội!

Hơn nữa, một khi hắn ta mất đi khiên nhẫn, vậy thì, hắn ta sẽ bất chấp tất cả, chiếm hữu nàng!

Đây, mới chính là điều nàng quan tâm! Nàng không có tình tiết xử nữ, nhưng mà nàng lại không thích người nam nhân khác ngoài người nam nhân mình thích ra chạm vào nàng, cảm giác khi nãy Lãnh Như Băng hôn nàng, chạm vào làn da nàng, khiến nàng ghê tởm muốn nôn, phẫn thẹn vô cùng.

Cảm giác này, cả đời nàng không muốn thử lần thứ hai!

Cho nên, sớm ngày rời khỏi nơi này, rời khỏi ma chưởng của Lãnh Như Băng, nàng cần phải tự cứu lấy mình!

Thế lực Lãnh Như Tuyết bây giờ ở ngoài cung, không thể giúp nàng, nhưng nay cả hoàng cung đã bị hoàng hậu và Lãnh Như Băng khống chế, người duy nhất có thể giúp nàng chỉ có lão hoàng đế hồ ly bệnh nằm liệt giường kia!

Lão hồ ly ấy giảo hoạt khác thường, nàng tuyệt đối không tin ông ta bệnh nặng hôn dung đến mức bị hoànghậu khống chế, cho nên, những gì trước mắt bây giờ chỉ có thể nói rõ một điều, đó chính là, lão hoàng đế hồ ly kia cố ý, ông ta làm như vậy, trong lòng chắc hẳn là đang có chủ ý quỷ quái gì, Ưu Vô Song không cần nghĩ cũng hiểu!

Từ xưa đến nay, có mấy người hoàng đế trong lúc bệnh nặng, chọn người kế thục hoàng vị mà không giả hồ đồ?

Tuy nhiên, kì thực trong lòng họ, ai sẽ là người kế vị, họ nhất định đã định!

Ưu Vô Song biết lão hoàng đế hồ ly ấy bây giờ tuyệt đối không bệnh đến mức hồ đồ, nhưng nàng không đoán được, mục đích làm vậy của lão hồ ly ấy, rốt cuộc là giúp Lãnh Như Băng, hay là diệt trừ Lãnh Như Băng!

Bây giờ ông ta buông tay không lo, người duy nhất có thể đối kháng chỉ có Lãnh Như Tuyết, nhưng mà với tình hình trước mắt, lại chỉ có Lãnh Như Băng có lợi!

Chính trong lúc Ưu Vô Song trầm tư, Lãnh Như Băng cứ như vậy lặng lẽ đứng trước giường nhìn nàng, hắn ta không bỏ lỡ sự sợ hãi trong mắt nàng, hắn ta biết, hành động khi nãy của hắn ta đã dọa phải nàng, nhưng khi nãy hắn ta thật sự không thể khống chế được mình.

Hắn ta luôn cho rằng, hắn ta đối với nàng, chẳng qua chỉ là một loại hứng thú mà thôi, nàng trong lòng hắn ta, không khác gì những nữ tử khác!

Nhưng mà, hắn ta đã sai, hắn ta phát hiện, theo thời gian trôi đi, hứng thú của hắn ta đối với nàng không những không giảm, ngược lại cảm giác muốn có được nàng càng ngày càng mãnh liệt!

Trong bất tri bất giác, nàng ở trong lòng hắn ta đã chiếm một vị trí cực kì quan trọng.

Cảm giác này, không phải vì nàng là người định mệnh trong truyền thuyết trăm năm trước, cũng không phải vì nàng là con tin có thể uy hiếp Lãnh Như Tuyết, mà đơn thuần là vì nàng là nàng, nàng là Ưu Vô Song, là người nữ nhân độc nhất vô nhị trong lòng hắn ta!

Cách biệt năm năm, ý niệm muốn có được nàng ngày càng mãnh liệt, cho nên, khi nãy hắn ta mới không khống chế được mình, muốn cường hành có được nàng!

Nhưng mà, khi nhìn bộ dạng thương tâm rơi lệ của nàng, và ánh mắt vô hồn ấy, lòng hắn ta phảng phất như bị thứ gì đó đâm phải, hắn ta phảng phất phát hiện, bản thân căn bản không thể ra tay với nàng, khiến nàng thương tâm, là việc hắn ta không nguyện ý làm nhất bây giờ!

Hắn ta biết, nếu như bắt ép giam lỏng nàng trong cung, nàng sẽ thương tâm, sẽ khó chịu, nhưng cứ vậy để nàng rời khỏi, để nàng trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết, hắn ta không làm được!

Hắn ta là một nam nhân có tính chiếm hữu cực cao, cũng là một nam nhân cao ngạo không ai sánh bằng, hắn ta không thể chịu đựng được cảnh nàng mỉm cười hạnh phúc trong lòng người nam nhân khác, nếu như là vầy, hắn ta tình nguyện cùng nàng cùng xuống địa ngục!

Nhìn gương mặt vẫn còn lệ của nàng, đôi mâu đen thâm trầm của hắn ta thoáng qua tia quyến luyến, hai tay hắn ta vô thức siết chặt, một âm thanh không ngừng vang lên trong đầu: nàng là của hắn ta, bất kể thế nào, hắn ta tuyệt đối không buông tay!

Ưu Vô Song cẩn thận tránh khỏi ánh mắt của Lãnh Như Băng, mặc áo ngoài vào, và gói bản thân thật chặt, sau đó mới từ từ bước xuống giường, nhìn Lãnh Như Băng, trong ánh mắt nàng có phẫn thẹn, có sợ hãi, có chỉ trích. Lời nói ra, giọng điệu lại cực kì bình tĩnh: “Lãnh Như Băng, ta không yêu ngươi, thả ta đi, có được không?”

Lãnh Như Băng giật mình lùi một bước, một cú đấm đánh mạnh vào bàn trà bằng gỗ đệm tím, gào lên: “không thể nào! Song Nhi, ta đã nói rồi, đối với nàng, ta tuyệt đối không buông tay lần nữa!”

Ánh mắt Ưu Vô Song mang sự khẩn cầu, Lãnh Như Băng quay mặt đi, không nhìn nàng, hắn ta đang sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt của nàng, sợ hắn ta sẽ mềm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.