Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 38: A hoàn cũng không dễ ức hiếp (2)



Khi đã hoàn tất mọi việc, Ưu Vô Song phủi phủi tay, đi về phía mụ quản sự ma ma đã bị dọa đến ngẩn cả người.

Quản sự ma ma sợ đến cơ thể không ngừng run rẩy, thấy nàng bước tới gần, giọng run bảo: “ngươi định làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ta…ta là quản sự ma ma ở đây, nếu ngươi dám làm gì với ta, vương gia nhất định không tha cho ngươi!”

Nghe thấy lời quản sự ma ma vừa nói, Ưu Vô Song lộ ra nụ cười tựa ác ma, bước đến gần mụ, dùng ta nắm lấy cằm của mụ, lạnh lùng nói: “ngươi yên tâm, ta bây giờ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi lần sau còn dám ức hiếp người thì đừng trách ta ác độc!”

Những lời này của nàng chỉ là dọa mụ quản sự ma ma thôi, nàng thân là cảnh sát, sao lại có thể giết người? Nàng nói vậy chẳng qua vì mụ ta đối xử với người khác tàn nhẫn, nếu không dọa như thế thì có hiệu quả nhất!

Quả nhiên, quản sự ma ma bị dọa đến mặt trắng bệt, run rẩy nói: “ta không dám nữa, sau này không dám nữa!”

thấy bộ dạng sợ sệt của quản sự ma ma, nàng thảo mãn cười nhẹ, lạnh nhạt nhìn mụ ta một cái, nói: “vậy hôm nay ta có cần tưới chỗ hoa ấy không?”

Quản sự ma ma vội vàng đáp: “không cần, không cần, ngươi mới đến đây, hãy làm quen trước, hôm nay ngươi không cần làm gì cả!”

Nàng cười nhẹ một tiếng: “tốt lắm, vậy hôm nay để Châu Nhi bồi ta ‘làm quen’ hoàn cảnh mới nhé!”

Mụ ta đâu có dám nói không chứ? Vội vàng gật đầu nói: “được được, cứ để ả bồi ngươi!”

Khuôn mặt và chiếc miệng của quản sự ma ma thật sự khiến nàng cảm thấy kinh tởm, nay mục đích đã đạt được thì nàng không cần phải tiếp tục nhìn nữa, liền nói: “được rồi! Ngươi cút được rồi! Nhưng mà, ngươi đừng hòng giở trò su lưng ta, nếu không, ta sẽ giết ngươi!”

Mụ ta bây giờ hận đến mức muốn lập tức rời khỏi, nào có dám nói thêm lời nào? Sau khi nghe thấy lời của Ưu Vô Song lập tức chạy như lấy mạng, cùng với hai a hoàn nhanh chóng rời khỏi.

Lúc đầu trong lòng mụ còn oán Lí ma ma không nên đem ả hung thần này đến khuôn viên.

Nhưng đột nhiên nghĩ ra Lí ma ma là quản gia của vương phủ, bà ta muốn hại một người thì còn dễ hơn quản sự ma ma của khuôn viên này nhiều, vậy thì hà tất mượn tay mụ xử lí một thô sứ a hoàn? Bà ta làm vậy nhất định có nguyên nhân, nhất định thô sứ a hoàn ấy không đơn giản như ngoài mặt, ngay cả bà ta cũng quản không được ả này nên mới muốn mượn tay mụ xử lí ả!

Nghĩ tới đây, mụ càng oán hận Lí ma ma thêm vài phần, tự mình mụ không dám đắc tội với người khác, nếu muốn mụ đắc tội vậy không phải là hại mụ sao?

Thấy dáng vẻ khẩn trương rời khỏi của mụ quản sự ma ma, Ưu Vô Song cười đắc ý, nói với Châu Nhi vẫn đang ngẩn ngơ quỳ dưới đất kia: “ổn rồi! Đứng dậy đi! Sau này có ta đây không ai dám bắt nạt ngươi nữa đâu!”

Dứt lời, Ưu Vô Song kéo Châu Nhi dậy, sau đó kéo nàng ta đi về phía biển hoa mênh mông, ruồi phiền phức đã bị đuổi đi, cảnh sắc ở đây đẹp như vậy, sao nàng có thể bỏ qua được?”

Tuy nhiên, Ưu Vô Song không hề biết rắng, hành động khi nãy của nàng, đã hoàn toàn lọt vào mắt của một người, người ấy ẩn thân trong âm ảnh, dõi theo hình bóng dần đi xa của Ưu Vô Song, lộ ra vẻ trầm ngâm suy ngẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.