Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 79: Ngươi ghen sao



Xe ngựa hào hoa chầm chậm dừng lại trước cửa phủ thái tử.

Lãnh Như Tuyết bước xuống xe trước, mặt hắn trầm lại, không thèm đợi Ưu Vô Song còn chưa xuống ngựa, trực tiếp bước vào trong phủ thái tử.

Ưu Vô Song cũng trầm mặt, bước từ trên xe ngựa xuống, nàng nhìn Vân Nhi bên cạnh mình, sau đó mặt không biểu cảm tiến về hướng cửa phủ thái tử.

Từ sau việc sáng sớm ở phòng ngủ, Lãnh Như Tuyết đúng là không thèm nhìn nàng một cái, và nàng cũng tức giận, không thèm quan tâm đến hắn, nếu như không vì lấy hưu thư và lật tẩy bộ mặt thật của người nữ nhân tên Ưu Lạc Nhạn báo thù thay cho Ưu Vô Song ngốc nghếch bị chết oan kia, nàng căn bản không bồi hắn đến tham dự yến tiệc này!

Hễ nghĩ tới nụ hôn đầu của mình bị hủy trong tay tên nam nhân thối kia, Ưu Vô Song tức đến muốn giết người!

Nàng vốn là cảnh sát, công việc của nàng là một chuyên gia đàm phán trí thức, cho nên, tính cách nàng tuy hoạt bát, nhưng gặp việc gì vẫn luôn bình tĩnh, nhưng mà, từ khi đến đây gặp phải Lãnh Như Tuyết nàng đã hoàn toàn thay đổi, mỗi lần gặp hắn, nàng đều chịu không nổi mà phát điên lên!

Tên nam nhân chết tiệt, hắn đúng là khắc tinh của nàng mà!

Ưu Vô Song hít một hơi sâu, nàng phải bình tĩnh, hôm nay, nàng cần phải tặng cho đôi cẩu nam nữ kia một phần lễ vật hậu hĩnh, nàng không nên vì việc sáng nay mà đánh mất đi bình tĩnh vốn có của nàng!

Ưu Vô Song nghĩ vậy, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh, và nàng chỉ mãi suy nghĩ mà không phát hiện, thân hình cao to đi phía trước bỗng dừng lại, vì nàng không chú ý nên đâm phải lưng của người đó, nếu như không phải Vân Nhi kịp thời dìu lấy nàng, nàng suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất!

Nếu như thế, nàng sẽ rất mất mặt, bởi vì, nàng bây giờ là đang đứng trước phủ thái tử nơi đông người qua lại!

Lãnh Như Tuyết bị Ưu Vô Song đụng phải một cái, nhưng lại tựa như không có cảm giác, đầu cũng không quay lại, đi theo tên tiểu tốt dẫn đường tiếp tục đi vào trong.

Ưu Vô Song tự sờ nhẹ cái mũi của mình, hừ nhẹ một tiếng, cũng không chịu yếu thế theo sau đi vào.

Rất nhanh, họ đã đến cửa đại đường nơi mở yến tiệc, trước cửa đại đường, đã có không ít người đã đến trước, đang nối đuôi nhau đi vào, nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đến, những người quen biết định tiến lên trước chào hỏi Lãnh Như Tuyết.

Nhưng khi họ thấy người theo sau Lãnh Như Tuyết—Ưu Vô Song, bất giác mắt sáng lên, tuy rằng họ hiếu kì đối với thân phận Ưu Vô Song, nhưng khi thấy sắc mặt âm trầm của Lãnh Như Tuyết, đều lần lượt lui đi.

Tuy nhiên, lại có người không biết điều, rõ ràng thấy khuôn mặt đen thui âm trầm của Lãnh Như Tuyết, vẫn tiến tới, người này không phải là ai khác, chính là người hôm đó bị đại hoàng tử bắt ép rời khỏi thất vương phủ—Lãnh Như Phong.

Chỉ thấy hắn ta làm lơ Lãnh Như Tuyết, nhìn Ưu Vô Song mà khen: “hôm nay nàng đẹp lắm, áo váy này quả là hợp với nàng!”

Ưu Vô Song vốn không thích Lãnh Như Phong, nhưng mà người khác khen mình, nàng tự nhiên ngại trở mặt, cho nên cũng mỉm cười, nói: “đa tạ lục hoàng tử đã khen, lục hoàng tử quả là người ôn nhu!”

Nhìn nụ cười trên mặt Ưu Vô Song, Lãnh Như Phong bất giác ngẩn cả người.

Hôm nay Ưu Vô Song mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, mái tóc đen bóng dùng một chiếc buộc tóc màu xanh buộc lên, tuy không có quá nhiều trang sức hoa lệ, nhưng mà lại thập phận mê người, hơn nữa, cách trang điểm nhẹ nhàng này, cực kì phù hợp nàng, phảng phất cứ như vì nàng mà tạo nên vậy.

Còn Lãnh Như Tuyết đứng cạnh thì trong lòng không vui, đặc biệt khi thấy ánh mắt ngơ ngác của Lãnh Như Phong nhìn nàng, trong lòng hắn càng không vui, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “lục hoàng huynh, huynh đứng quên, nàng ta là vương phi của ta, là đệ phụ (em rể) của huynh, là vương phi của bổn vương!”

Ưu Vô Song cười lạnh một cái, sau đó nở một nụ cời mê hoặc lòng người với Lãnh Như Phong, nhẹ nhàng nói: “rất nhanh không phải rồi, đệ đệ ngươi đang chuẩn bị từ ta đấy!”

Lãnh Như Phong bị nụ cười mê người của Ưu Vô Song mê hoặc, hắn làm gì nghe thấy những gì Lãnh Như Tuyết nói, hắn chỉ ngẩn người nhìn nụ cười nghiêng thành của Ưu Vô Song, thất thần đưa tay chạm vào dung mạo tuyệt mĩ của Ưu Vô Song.

Nhìn thấy Lãnh Như Phong đưa tay đến, Ưu Vô Song vốn không có ý tránh né, ngược lại nụ cười trên mặt lại càng chói lọi. 

Tuy nhiên, chát một tiến,tay của Lãnh Như Phong còn chưa chạm đến mặt của Ưu Vô Song, đã bị người ta hất bỏ, còn Ưu Vô Song cũng ngã vào lòng một người. 

Lãnh Như Tuyết kéo Ưu Vô Song vào lòng mình, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong với khuôn mặt mơ hồ, lạnh lẽo nói: “lục hoàng huynh, huynh vượt quá quy định rồi!” (theo xã hội phong kiến: nam nữ thọ thọ bất thân)

Cái đánh này khiến Lãnh Như Phong hoàn hồn, hắn ta có chút nuối tiếc nhìn Ưu Vô Song đang bị Lãnh Như Tuyết kéo vào lòng kia, sau đó thu lại tay, ngại ngùng nói: “thất hoàng đệ, huynh không cố ý…..”

Ưu Vô Song không đợi hắn ta nói hết, lại nở nụ cười ngọt ngào, nói: “không sao, ta không ngại tí nào!”

Lãnh Như Phong trong lòng vui cực độ, nhưng khi hắn thấy khuôn mặt đen đến mức không còn có thể đen hơn nữa của Lãnh Như Tuyết, tựa như bị tạt một thau nước lạnh, chỉ còn cách cười nhẹ một cái, nói: “thất hoàng đệ, huynh nhớ ra còn có đồ trên xe ngựa, huynh đi lấy trước đây!”

Dứt lời, Lãnh Như Phong nhanh chóng chạy đi.

Còn Lãnh Như Tuyết lại mặt không cảm xúc áp sát tai Ưu Vô Song, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “nữ nhân không biết liêm sỉ! Hôm nay ngươi tốt nhất hãy an phận cho bổn vương, nếu không, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Ưu Vô Song không chút sợ hãi nhìn vao mắt hắn, sau đó cố ý làm cho khoảng cách giữa họ thêm gần, đưa tay ôm lấy cổ Lãnh Như Tuyết, phả khí bên tai hắn: “sao? Thất vương gia, ngài ghen sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.