Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Băng và Lãnh Như Tuyết sắc mặt cùng biến, quay nhanh qua, chỉ tháy không biết từ bao giờ, Lãnh Như Phong đã bế Ưu Vô Song dậy, đang lúng túng đứng đó không biết phải làm gì.
Áo bào trên người Lãnh Như Phong đã bị máu tươi của Ưu Vô Song nhuộm màu đỏ chói, tuy nhiên, máu vẫn không ngừng dọc theo khuôn mặt và mái tóc Ưu Vô Song chảy xuống đất.
Lãnh Như Tuyết mặt trắng nhạt, đang định bước qua thì lại lần nữa bất động, bởi vì, Lãnh Như Băng đã trước hắn một bước, đón lấy Ưu Vô Song đang hôn mê từ tay Lãnh Như Phong, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Phút chốc, sắc mặt Lãnh Như Băng đột nhiên trầm trọng, nói với Lãnh Như Phong: “lục hoàng đệ, nàng ấy bị đá cứa phải động mạch ở cổ, co nên máu không ngừng chảy, bây giờ nàng ấy không được di chuyển, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương, ngươi mau đi gọi ngự y trong phủ lại đây!”
Nhìn sắc mặt trầm trọng của Lãnh Như Băng, trong lòng Lãnh Như Phong cũng biết sự việc nghiêm trọng, hắn ta nhanh chóng đứng dậy, không nói câu gì, bước ra khỏi hoa viên.
Còn Lãnh Như Tuyết vì lời nói của Lãnh Như Băng mà lặng đi, hắn không ngờ vì cái bạt tay của hắn mà khiến nàng bị thương nặng như vậy, nhìn hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệt không còn chút máu của nàng, và còn vết máu đọng, lòng hắn ta đột nhiên co thắt lại.
Đôi tay hắn siết chặt lại, trong lòng đau nhói, hắn rốt cuộc đã làm gì nàng vậy nè? Nàng là vương phi của hắn, nàng bị trọng thương, người vốn dĩ trị thương cho nàng là hắn, nhưng mà, bây giờ hắn lại không làm được gì, chỉ có thể đứng nhìn người nam nhân khác vì nàng mà lo lắng. Cứ như hắn và nàng căn bản không có quan hệ gì với nhau!
Hắn đối với nàng chỉ là một người bàng quan xa lạ.
Ưu Lạc Nhạn đố kị nhìn cảnh đang diễn ra, trong lòng ả cực oán hận, khiến cho dung mạo mĩ miều của ả càng trở nên xấu xí, sao lại như vậy? Sao lại như vậy được? Con điên đó, sao lại được nhiều người quan tâm vậy?
Ả mới là thái tử phi, ả mới phải! Lãnh Như Băng sao lại có thể trước mặt ả mà quan tâm nữ nhân khác? Sao lại có thể?
Cơn hận trong lòng Ưu Lạc Nhạn đối với Ưu Vô Song lên đến cực điểm, đôi mắt ả nhìn chằm chằm Ưu Vô Song giờ đây không còn ý thức đang nằm trong lòng Lãnh Như Băng, ánh mắt lộ ra tia oán độc trước giờ chưa có, ả lúc này hận là Ưu Vô Song không lập tức chết đi.
Lãnh Như Băng căn bản không thèm quan lo Ưu Lạc Nhạn, vết thương của Ưu Vô Song không ngừng phun ra máu tươi, máu ấy sớm đã nhuộm đỏ mắt hắn ta, Lãnh Như Băng dùng tay điểm huyệt của nàng, nhưng căn bản không có tác dụng gì, màu máu tươi chói mắt ấy vẫn không ngừng phun ra từ vết thương.
Hắn ta dùng tay thử hơi thở của Ưu Vô Song, phát hiện theo từ giọt máu chảy xuống, hơi thở của Ưu Vô Song càng yếu, hắn ta cơ hồ không còn cảm nhận được hơi thở của nàng.
Tuy nhiên, Lãnh Như Phong đi gọi ngự y vẫn chưa trở về, dưới tình huống cấp bách, Lãnh Như Băng không còn có thể quan tâm đến việc Ưu Vô Song không thể di chuyển, hắn cẩn trọng đỡ lấy Ưu Vô Song, sau đó bế nàng dậy, nhanh chân rời khỏi.
Lãnh Như Tuyết thấy Lãnh Như Băng đột nhiên bế lấy Ưu Vô Song, khẽ sửng sốt, sau đó nhanh chóng ngăn Lãnh Như Băng lại, lạnh lùng nói: “bỏ ả ta xuống!”
Đối diện với sự ngăn cản của Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Băng không hề động đậy, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Như Tuyết, mặt không biểu cảm nói: “tránh ra!”
Sắc mặt Lãnh Như Tuyết cực kì khó coi, hắn nhìn Lãnh Như Băng, tức giận nói: “ả ta là vương phi của bổn vương, làm sao cứu ả, là chuyện của bổn vương, không liên quan đến ngươi!”
Lãnh Như Băng cười lạnh một tiếng, nói: “vậy sao? Lãnh Như Tuyết, ngươi lúc nào xem nàng ấy là vương phi của ngươi? Người làm nàng ấy bị thương là ngươi, ngươi không yêu nàng ấy! Và hơn nữa, nàng ấy vốn dĩ là thái tử phi của bổn thái tử, bây giờ sự việc đã rõ ràng, Ưu Lạc Nhạn mới là vương phi của ngươi!”
Dứt lời, Lãnh Như Băng bồng Ưu Vô Song lớn bước rời khỏi.
Để lại Lãnh Như Tuyết cả mặt đau khổ bất động tại chỗ.
Ưu Lạc Nhạn không dám tin nhưng gì ả nghe được, qua một lúc lâu, ả mới hét lớn, sau đó chạy nhanh theo hướng Lãnh Như Băng bước đi, la hét trong hoảng loạn: “Lãnh Như Băng, sao chàng lại có thể đối xử với thiếp như vậy? Thiếp đã là người của chàng, thiếp mới phải thái tử phi….thiếp mới phải…..”
Lãnh Như Tuyết nhìn theo hình bóng Lãnh Như Băng ôm lấy Ưu Vô Song rời đi, chỉ cảm thấy máu trong người đông lại, hắn cứ ngẩn người như vậy nhìn theo bóng dáng của Lãnh Như Băng và Ưu Vô Song biến mất trong hoa viên.
Trong lòng hắn trống không, phảng phất như mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Nàng ta đáng ra là thái tử phi của đại hoàng huynh? Ý của đại hoàng huynh là gì? Hắn ta nhường Ưu Lạc Nhạn cho hắn sao?
Nhưng mà lúc này, trong lòng Lãnh Như Tuyết không có chút cảm giác vui vẻ nào, hắn đột nhiên phát giác, hắn có lẽ không yêu Ưu Lạc Nhạn như tưởng tượng của mình, khi biết Ưu Lạc Nhạn phản bội hắn, hắn tuy phẫn nộ, nhưng lại không đau lòng.
Nhưng sao lúc hắn thấy bộ dạng nhợt nhạt suy yếu của ả điên ấy, trong lòng lại vô cớ co thắt lại! Không lẽ, hắn thật sự yêu ả điên ấy sao?
Không, làm sao hắn có thể yêu ả điên ấy chứ? Hắn không yêu, tuyệt đối không, có lẽ chỉ bởi vì ả là vương phi của hắn! Ả chỉ thuộc về hắn, cho nên, dù hắn không yêu ả, cũng tuyệt đối không nhường ả cho đại hoàng huynh!
Lãnh Như Tuyết tay siết chặt nhau, móng tay đâm sau vào thịt, nhưng mà hắn lại không cảm thấy đau, hắn chỉ ngẩn người mất hồn đứng nhìn Lãnh Như Băng và Ưu Vô Song rời khỏi.
Hắn không yêu ả điên ấy, hắn không yêu, nhưng tại sao khi thấy khuôn mặt trắng bệt của ả, lòng hắn lại đau đớn vô cùng? Tại sao khi thấy đại hoàng huynh ôm lấy ả, lòng hắn lại khó chịu như vậy?
Qua một hồi lâu, Lãnh Như Tuyết mời hít một hơi thật sâu, nhìn lại vết máu đọng trên đất,sau đó lớn bước biến mất theo hướng mà khi nãy Lãnh Như Băng rời đi.