Vương Phi Của Quỷ Vương

Chương 36: Thay đổi chủ ý




"Uy, đây là của ta, ngươi muốn ăn, kêu người chuẩn bị cho ngươi đi." Vân Phi Tuyết nhìn Triệt nhi đang liều mạng thưởng thức điểm tâm của nàng.

"Ta chính là thích ăn của ngươi, thế nào? Có bản lĩnh ngươi đoạt lại đi." Triệt nhi đắc ý nhìn nàng, dù sao nàng cũng đánh không lại hắn.

"Được." Vân Phi Tuyết lời còn chưa dứt, tay đãcướp đi bát cháo trước mặt hắn, cho dù hắn có võ công thì thế nào? Tóm lại vẫn là một đứa nhỏ.

"Đến." Triệt nhi nhanh chóng lấy tay ngăn nàng, sau đó dùng một tay kia cầm chén ném tới không trung, mũi chân sau đó giơ lên, bát liền vững vàng dừng ở mũi giày của hắn. [Aiz : Hảo công phu~~ Soái ca, dạy muội..!!]

"Xú tiểu tử, nhìn đây." Vân Phi Tuyết nhấc chân đá vào chân hắn, thật là có chút buồn bực, con bà nó, khi dễ nàng không có võ công sao? Hôm nay nàng cho dù là đem cái bát kia đánh nát cũng quyết không để hắn đắc ý.

Triệt nhi xoay lòng bàn chân, bát liền lại bị ném lên không trung, hắn né tránh đòn đánh lén của nàng, sau đó điểm mũi chân, bát liền tiếp tục bay lên, sau đó cầm bát khoe ra:"Thế nào? Đến lấy đi."

"Ngươi nói đó." Vân Phi Tuyết nhanh chóng sử hư chiêu, nhìn như là muốn lấy đi bát trong tay hắn, thừa dịp hắn tăng cường trốn tránh, dùng chân quét về phía chân trụ của hắn.

Triệt nhi đang đắc ý, không nghĩ tới nàng sẽ dùng chiêu này, một lúc không chú ý, bát trong tay liền bay về hướng cửa.........

Long phi mới vừa đi tới cửa, liền thấy một cái bát trực tiếp bay về phía hắn, tay duỗi ra liền vững vàng tiếp được nó, đi vào hỏi:"Phi Tuyết, Triệt nhi, các ngươi đang làm gì?"

"Ngươi hỏi nàng."

"Ngươi hỏi hắn."

Hai người lấy tay chỉ vào đối phương rất ăn ý.

"Đánh nhau sao?" Long phi khẽ cười, cũng không truy cứu nữa, nhìn Triệt nhi nói:"Vừa rồi ta đi tìm ngươi, mới biết được ngươi đã đến đây, làm sao đồ ăn sáng cũng không dùng? Thuốc cũng không uống?"

"Ta đến cùng hoàng tẩu ăn đồ ăn sáng, uống thuốc." Triệt nhi chạy đến bên người Long Phi nói.

"Long Phi, ngươi đã đến rồi, vừa hay, ngươi làm ơn, mau đưa hắn đi đi, tốt nhất đuổi về Hoàng cung ấy, ta sắp chịu không nổi hắn rồi." Vân Phi vừa khoa trương vừa bộc tuệch nói.

Ai ngờ vừa dứt lời, bộ dáng của Triệt nhi vừa tổn thương vừa tức giận trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên xoay người chạy ra quát:"Ngươi không cần đuổi ta đi, ta tự đi, ta về sau không đến tìm ngươi nữa."

"Triệt nhi.........." Vân Phi Tuyết vội vàng muốn kêu hắn lại, nhưng hắn lại chạy mất không thấy bóng dáng rồi, xoay người nhìn Long Phi nghi hoặc hỏi:"Hắn làm sao vậy? Vì gì lại tức giận? Ta nói sai gì sao?"

"Phi Tuyết, Triệt nhi là vì thích ngươi, mới cố ý đối nghịch với ngươi, bởi vì hắn không biết nên ở chung một chỗ với ngươi ra sao, bắt đầu từ lúc hắn còn nhỏ đã bị người khác hết nịnh hót lại đến dối trá, nhưng hắn lại càng cô độc, càng tịch mịch, mà sư huynh luôn suy tính phải làm sao để báo thù, tuy rằng rất thương yêu Triệt nhi, nhưng hắn căn bản không biết Triệt nhi cần gì. Hắn chính là đang làm nũng, lại đi tìm người khắp nơi, lại đối xử rất nghiêm khắc với hắn, để một mình hắn rèn luyện trong Hoàng cung, cho nên Triệt nhi ghét nhất bị đuổi về Hoàng cung, mà trong lúc vô ý ngươi đã nói những lời như thế, đã làm hắn bị thương tổn." Long Phi giọng nói hơi có chút trầm trọng giải thích, hắn đã hi vọng Triệt nhi có thể giống như tiểu hài tử bình thường có thể vui vẻ mà sống.

"Là vậy sao, ta không cố ý." Vân Phi Tuyết lập tức trở nên hối hận, trong lúc vô ý nàng đã làm Triệt nhi tổn thương rồi.

"Phi Tuyết, ta có thể thấy được, Triệt nhi là thật sự thích ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thật lòng với nó, Triệt nhi kỳ thật rất đáng thương." Long phi nhìn nàng ý vị sâu xa nói.

"Ta muốn đi tìm hắn." Vân Phi Tuyết vừa dứt lời, người cũng đã lo lắng chạy ra ngoài, nàng rất lo lắng cho hắn.

Nàng cứ thế tìm được phòng của Triệt nhi, thấy hắn đang ngồi trên mép giường lau nước mắt, vừa trông thấy nàng đi vào liền thở phì phì nói:"Ngươi tới làm gì? Muốn Hoàng huynh đưa ta hồi cung sao?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, Vân Phi Tuyết thật đau lòng, tiến đến giải thích với hắn:"Triệt nhi, ngươi đừng tức giận mà, ta vừa nãy không phải là cố ý."

"Hừ." Triệt nhi hầm hừ quay mặt đi không nhìn nàng, nàng cũng giống như Hoàng huynh vậy, đều muốn vứt hắn vào trong Hoàng cung.

"Ta sẽ không để họ đuổi ngươi về Hoàng cung, ngươi mỗi ngày đến ép ta uống thuốc ta còn không báo thù nữa, cho nên, ngươi yên tâm, ngươi muốn chạy ta cũng sẽ không để ngươi chạy, nhưng ta là người có thù thì sẽ báo đó nha." Vân Phi Tuyết biết tính tình của hắn, cho nên làm như ngang ngược nói.

"Ngươi cho là ngươi có thể trả thù được sao? Mấy lần kia ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại." Triệt nhi không cười liếc mắt nhìn nàng một cái, bất quá tâm tình tựa hồ tốt hơn nhiều.

"Tiểu tử, ngươi dám khinh thường ta." Vân Phi Tuyết thở phì phì cốc đầu hắn một cái.

"Ngươi dám đánh ta, ta là Hoàng thượng." Triệt nhi xoay người lấy tay cản nàng, tay lại đụng trúng miệng vết thương trên ngực nàng.

"A...." Vân Phi Tuyết không kìm được tiếng kêu vuột ra, đau đớn lấy tay ôm ngực, lui về phía sau hai bước.

"Ngươi làm sao vậy? Ta không phải cố ý." Vẻ mặt của Triệt nhi lập tức trở nên khẩn trương, chạy đến cạnh người nàng, chân tay luống cuống.

Xì một tiếng, nhìn bộ dáng không biết làm sao của hắn, Vân Phi Tuyết khẽ cười nói:"Tiểu tử, hiện tại chúng ta huề nhau, vậy thì ai cũng không được giận."

"Ta không có giận, ta là nam nhân, sao lại chấp nhặt với ngươi." Triệt nhi mạnh miệng phủ nhận , ánh mắt cũng không dám nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào nơi khác.

"Được, ngươi là nam nhân, ngươi không giận, vậy ta đây về trước, chốc nữa đến thăm ngươi." Vân Phi Tuyết khẽ cười, rốt cuộc vẫn là con nít, dễ bị gạt.

"Được, ta sẽ đến tìm ngươi cùng uống thuốc." Triệt nhi trên mặt lại lộ ra nụ cười gian xảo, vẻ không thoải mái khi nãy dường như đã biến mất rồi.

"Được." Vân Phi Tuyết buồn bực đáp, nàng nắm tay hắn đứng dậy, sau đó xoay người rời đi.

Đi thật chậm về phía phòng, thấy một nha hoàn đi đến từ phía đối diện, ánh mắt hấp háy nhìn nàng.

"Tiểu tử, ngươi đã đến rồi." Vân Phi Tuyết kêu lên vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

  "Tỷ tỷ. Vết thương của tỷ ra sao rồi? Thấy tỷ không có việc gì là tốt rồi." Nam Cung Vấn Thiên nhẹ nhõm trong lòng, mắt nhắm tít xoè tay ôm lấy cánh tay của nàng.

"Tiểu tử, ta không sao, lần trước làm phiền ngươi, tỷ tỷ còn chưa cảm ơn ngươi." Vân Phi Tuyết có chút cảm động, biết hắn không ngại nguy hiểm đến thăm nàng.

"Tỷ tỷ muốn đáp tạ thế nào đây? Hay là cho đệ thân mật một chút?" Nam Cung Vấn Thiên cánh tay bậy bạ để ở thắt lưng của nàng, vẻ mặt cười đầy ái muội.

"Nghĩ hay nhỉ." Vân Phi Tuyết liếc mắt trừng hắn một cái, lại gõ nhẹ lên đầu hắn, lần nào cũng cố ý ăn đậu hũ của nàng cả.

"Đệ nghĩ rằng rất hay đó chứ." Nam Cung Vấn Thiên nhanh chóng đánh lén trên mặt nàng, không đợi nàng phát tiết đã rời nàng ra nói:"Tỷ tỷ, đệ không rảnh nữa rồi, đệ đi đây, vài ngày nữa lại đến thăm tỷ."

"Được." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, không có giữ lại, nhìn hắn rời đi.

Tiêu Nam Hiên vừa hoàn tất công sự, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, muốn đi thăm Triệt nhi, chợt thấy Dĩnh nhi từ phía đối diện đi đến, hắn lập tức nhớ đến lời nói của thị vệ, rốt cục hắn cũng có thể khẳng định nàng đang giả điên, lại là một nữ nhân có tâm kế, nhưng hắn sẽ không cho nàng được toại nguyện.

Thời điểm Dĩnh nhi thấy hắn vốn định né tránh, nhưng cảm thấy hắn luôn chằm chằm nhìn nàng, cuống quit né tránh ngược lại càng làm hắn thêm hoài nghi, đành kiên trì đón nhận đi đến cúi đầu xoay người nói:"Nô tỳ tham kiến Vương gia." Sau đó định lui ra ngoài.

"Đứng lại." Tiêu Nam Hiên lập tức gọi nàng lại.

Thân thể của Dĩnh nhi lập tức cứng đờ, trong tâm lập tức trở nên rất khẩn trương, một lần nữa xoay người lại, cúi đầu thật thấp nói:"Vương gia có gì phân phó?"

"Ngẩng đầu lên." Mệnh lệnh của Tiêu nam Hiên lạnh như băng lại không khỏi mang theo hoài nghi.

"Dạ, Vương gia." Thân thể Dĩnh nhi khẩn trương run run nhè nhẹ, không biết hắn muốn làm gì? Tuy rằng đáp, nhưng rất chậm chạp không dám ngẩng đầu lên.

"Ngươi đang phân vân cái gì ? Lời nói của bổn vương ngươi nghe không rõ sao? Ngẩng đầu lên, đừng để bổn vương nói đến lần thứ ba." Ngữ khí của Tiêu Nam Hiên có chút âm lãnh.

"Dạ, Vương gia, nô tỳ đã nghe rõ." Dĩnh nhi khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, thanh âm đều đều, biết trốn không khỏiđành chậm rãi ngẩng đầu, nhưng chỉ trong nháy mắt lại cúi đầu xuống thật thấp.

"Ngươi đang trốn cái gì?" Tiêu Nam Hiên lấy tay giữ chặt cằm của nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên, khóe môi gợi lên một chút ý cười mơ hồ:"Quả nhiên là một quốc sắc thiên hương. Nô tỳ? Nếu bổn vương không có nhớ lầm, ngươi hẳn là Vương phi của bổn vương."

"Không, Vương gia nhớ lầm rồi, nô tỳ chỉ là một nô tỳ hèn mọn." Dĩnh nhi quá sợ hãi, trong đôi mắt đẹp tràn ngập hoảng sợ, cuống quít phủ nhận, hắn sẽ không phải là muốn nàng chứ......

"Phải không? Vậy ngay đêm nay ngươi đi thị tẩm, bổn vương cho ngươi làm nữ nhân của bổn vương, ngươi sẽ không là nô tỳ hèn mọn rồi." Trong mắt Tiêu Nam Hiên mang theo tia tàn nhẫn, vì tránh né hắn, nàng ta lại giả điên lâu như thế, nhưng chung quy nàng ta vẫn sẽ không trốn thoát.

Vân Phi Tuyết từ rất xa đã thấy Tiêu Nam Hiên ở chỗ kia lấy tay nâng mặt của một nô tỳ lên, nhìn thân ảnh hình như là Dĩnh nhi, trong lòng cả kinh, thầm kêu lên một tiếng không tốt, vội vàng uyển chuyển đi qua đó, vừa lúc nghe được những lời này của hắn.

Nghe được hắn nói như vậy, sắc mặt của Dĩnh nhi thoáng chốc trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.

"Dĩnh nhi, thì ra ngươi ở trong này, hèn gì ta không làm sao tìm thấy ngươi được. Thuốc của ta vẫn còn chưa có, còn không mau đi." Vân Phi Tuyết lớn tiếng nói, sai khiến một câu, sau đó dùng tay gỡ bàn tay đang giữ chặt cằm của nàng ta ra, cho nàng ấy cơ hội thoát đi.

"Dạ, Vương phi, nô tỳ đi ngay." Thấy nàng giúp bản thân giải vây, Dĩnh nhi rời đi mà giống như đang chạy trối chết.

"Tiêu Nam Hiên, ngươi có ý gì? Đừng quên nàng ấy là ngươi cho ta, nàng ấy hiện tại là người của ta, ngươi không có quyền muốn nàng ấy." Vân Phi Tuyết tức giận trừng mắt với hắn, lập tức bỏ tay hắn ra.

"Bổn vương có ý gì? Vân Phi Tuyết, bổn vương muốn hỏi ngươi có ý gì thì đúng hơn? Mặc kệ nói thế nào nàng ấy cũng là nữ nhân của bổn vương, lại dám cùng nam nhân khác hẹn hò sau lưng bổn vương, bổn vương sẽ không để nàng ta bảo trụ trong sạch vì nam nhân khác." Trong mắt Tiêu Nam Hiên tràn đầy lãnh khốc.

"Tiêu Nam Hiên, ngươi là đồ biến thái, nữ nhân của ngươi? Nữ nhân của ngươi đầy ắp, nếu là hồng hạnh xuất tường, thay đổi thất thường, ngươi đương nhiên có thể làm như vậy. Nhưng ngươi đừng quên, các nàng đều là do ngươi ép cưới, vả lại vốn dĩ ngươi cũng không yêu, đơn giản là muốn tra tấn các nàng, chẳng lẽ nhìn người khác thống khổ, ngươi thật sự sẽ khoái hoạt sao? Sao ngươi không thể thành toàn cho bọn họ?" Vân Phi Tuyết cao giọng chỉ trích hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ức đến đỏ bừng.

"Bổn vương vì cái gì phải thành toàn cho bọn họ? Ngươi đã nói đúng một câu. Nhìn người khác thống khổ, bổn vương sẽ khoái hoạt, về nàng ta, bổn vương đã quyết rồi." Tiêu Nam Hiên cũng hung hăng buông những lời này.

Vân Phi Tuyết nổi giận đùng đùng trừng mắt với hắn, nàng không thể để hắn làm thế ! Nàng không thể để hắn huỷ hoại hạnh phúc của Dĩnh nhi ! Nàng càng không thể để Dĩnh nhi hận nàng.

"Nghe thấy bổn vương sủng hạnh người khác ngươi đã tức giận như vậy sao? Bộ dạng này của người làm bổn vương nghĩ rằng ngươi đang ghen tỵ đấy." Ngón tay của Tiêu Nam Hiên xẹt qua khuôn mặt tức giận của nàng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Vân Phi Tuyết vẫn không nhúc nhích, mâu quang hung hăng theo dõi hắn, thật muốn tát cho hắn một cái, nếu là nàng, có ra sao nàng cũng không để ý, nhưng nàng không thể hại cả đời Dĩnh nhi được, nàng chỉ có thể nhịn mà thôi.

Hít thở thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng hỏi:"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha nàng ấy."

Nhìn nàng, ngón tay của Tiêu Nam Hiên di chuyển ái muội lên trên môi nàng, đột nhiên khống chế phần dưới của khuôn mặt nàng, trong tàn khốc có một chút ý cười lạnh lùng nói:"Vân Phi Tuyết, ngươi cho là ngươi thật sự có quyền cùng bổn vương trao đổi điều kiện sao? Bổn vương muốn thế nào? Để bổn vương nói cho ngươi, đó là bổn vương không thể buông tha cho nàng ta."

"Tiêu Nam Hiên, ngươi quả nhiên quá vô sỉ." Bàn tay của Vân Phi Tuyết nắm lại thật chặt, đột nhiên xuất thủ đánh vào mặt hắn, nàng thật muốn hung hăng giáo huấn tên biến thái này.

Tiêu Nam Hiên lập tức chụp được nắm đấm nàng đang đánh tới, dùng sức nhanh nhẹn nói:"Vân Phi Tuyết, ngươi tốt nhất đừng để bổn vương nhìn thấy ngươi động thủ, nếu không đừng trách bổn vương đối với ngươi không khách khí." Nói xong, hất tay nàng ra, xoay người rời đi.  

  "TiêuNamHiên, ngươi không thể vì bị một nữ nhân phản bội liền cực đoan thù hận tất cả nữ nhân, ngươi đang ghen tị, ghen tị người khác có được hạnh phúc !" Vân Phi Tuyết ở phía sau lưng hắn trào phúng nói.

Thân ảnh của Tiêu Nam Hiên lập tức dừng lại, đột nhiên xoay người, con ngươi đen tối sầm làm người ta sợ hãi, nháy mắt liền trở thành vằn đỏ như máu, cừu hận sắc bén như con dao nhọn đâm vào ngực nàng, đi từng bước lại gần nàng, không ai dám ở trước mặt hắn bàn cái đề tài đó, đột nhiên tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của nàng: "Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên không sợ chết, vậy bổn vương sẽ đáp ứng cho ngươi."

Tay hắn dần dần tăng thêm lực, mâu quang càng trở nên thêm điên cuồng lạnh lẽo, lửa giận phừng phừng như muốn đem nàng cắn nuốt, sắc mặt của Vân Phi Tuyết lập tức vì thiếu không khí mà trở nên đỏ bừng, nhưng nàng không có giãy dụa, khóe môi như trước cong lên, như là đang chế giễu hắn..........

"Hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy? Mau buông hoàng tẩu ra, huynh sẽ bóp chết tẩu ấy mất." Thời điểm nàng sắp mất đi ý thức, Triệt nhi đột nhiên chạy đến, kinh hoảng giữ chặt cánh tay hắn, vốn là bản thân định đi đến đây tìm sư huynh, kết quả lại thấy cảnh như vậy.

Thấy ánh mắt sợ hãi của Triệt nhi, mâu quang của hắn mới từ từ dịu đi, lập tức buông cánh tay bóp lấy nàng ra.

"Khụ, khụ.........." Đột nhiên được tự do hô hấp, Vân Phi Tuyết nhịn không được bắt đầu ho khan.

"Hoàng tẩu, tẩu sao rồi? Có sao không?" Bàn tay nhỏ bé của Triệt nhi thay nàng sợ hãi vuốt nhẹ phía sau lưng, quan tâm hỏi.

Một lúc lâu sau nàng trở lại bình thường, ngừng ho khan, mỉm cười nói: "Triệt nhi, ta không sao."

"Hoàng huynh, sao huynh lại dùng cách đó đối xử với hoàng tẩu?" Trong đôi mắt đơn thuần trong suốt của Triệt nhi tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

"Triệt nhi...." Tiêu Nam Hiên đang ở thời điểm không biết giải thích thế nào.

Vân Phi Tuyết đột nhiên tiếp nhận đề tài, giải thích: "Triệt nhi, hoàng huynh cùng hoàng tẩu đang chơi trò chơi, xem thời gian nín thở của ai dài hơn."

"Thiệt không?" Triệt nhi nhìn hắn, lại nhìn nàng, hình như đang hoài nghi.

"Thật mà, ngươi muốn thử không, học xong có thể học bơi luôn đó." Vân Phi Tuyết tùy tiện nói bậy.

"Thật vậy hả? Đệ cũng muốn thử." Triệt nhi hiển nhiên tin, trong mắt lộ ra hưng phấn.

"Tỷ hôm nay mệt rồi, ngày mai được không?" Vân Phi Tuyết tìm lý do lấp liếm qua loa.

"Vậy được, đệ đi trước, đệ đi tìm sư huynh học võ nhé" Triệt nhi gật đầu nói, dù sao hiện tại hắn cũng không rảnh, sau đó liền rời đi.

Nhìn triệt nhi đi xa, thân ảnh đã hoàn toàn không thấy nữa, Tiêu nam Hiên mới quay đầu nhìn chằm chằm nàng nói:"Sao ngươi lại thay bổn vương nói dối?" Tâm của nàng làm cho người ta rất khó hiểu.

"Ngươi tự đánh giá cao bản thân rồi, ta không vì ngươi, ta là vì Triệt nhi suy nghĩ, nó còn nhỏ, không thể lý giải thù hận trong lúc đó của người lớn, ở trong lòng nó, ngươi là hoàng huynh, ta là hoàng tẩu của nó, hẳn là hai người thân nhất, nếu nói ngươi muốn giết chết ta, nó sẽ nghĩ ra sao? Sẽ xem vị hoàng huynh là ngươi thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn để nó lớn lên trong thù hận bất an sao? Lại biến thành ngươi nữa sao?" Vân Phi Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái.

Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nháy mắt có chút mê đắm, nhưng hắn không thể phủ nhận, nàng nói rất có lý, hắn biết đã khiến Triệt nhi thiệt thòi rất nhiều.

"Tiêu Nam Hiên, ta có thể lý giải hận và oán trong lòng ngươi cùng loại thống khổ bị người phản bội, nhưng ngươi không thể vì điều này mà thống hận nữ nhân của mình, nữ nhân tốt trên đời này rất nhiều, chỉ là ngươi gặp phải một nữ nhân không tốt mà thôi, lại nói Dĩnh nhi, nàng vì không phản bội lời thề của bản thân với người yêu ở trong vương phủ giả ngây giả dại qua hai năm, bị người tuỳ ý đánh chửi, trải qua cuộc sống không bằng heo chó, nàng ấy vẫn được nuông chiều từ bé, là thiên kim tiểu thư mười ngón tay thanh xuân không động đến việc gì, tình yêu chấp nhận mọi điều này ngươi không cảm động sao? Tại sao lại muốn cừu hận của ngươi liên luỵ người vô tội, sao lại đem cừu hận của ngươi áp đặt cho người khác? Sao lại muốn người ngoài cuộc lưng đeo hận trong lòng ngươi?" Ngữ khí của Vân Phi Tuyết dịu đi, nàng chỉ hy vọng hắn có thể buông tha Dĩnh nhi, nếu mạnh bạo không được, nàng ngay lập tức thay đổi sách lược dùng đạo lý, tuy rằng nàng không nắm chắc tí thành công nào, nhưng vẫn muốn thử một lần, bởi vì nàng không thể để hắn huỷ hoại Dĩnh nhi.

"Cừu hận của bổn vương không áp đặt lên bất cứ ai, hoàn toàn là do các ngươi, bởi vì các ngươi đều đáng bị như vậy." Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nam Hiên chiếu thẳng vào nàng.

Vân Phi Tuyết khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu:"Đáng bị như vậy? Là vì bọn ta đều có một người cha mà ngươi thù hận sao? Cha của kẻ khác thế nào ta không biết, nhưng cha của ta, ngươi đừng quên, ta với ngươi đều thù hận hắn, bởi vì sai lầm của hắn ta nhận hết ngược đãi và tra tấn của ngươi, vậy ta nên hận ai? Ngươi cũng thống hận kẻ hạ độc thủ với Triệt nhi đúng không? Vậy ngươi có thể tưởng tượng ra Dĩnh nhi vô tội thế nào rồi chứ."

"Vân Phi Tuyết, ngươi nói nhiều như vậy đơn giản chỉ là để bổn vương buông tha nàng ta, nếu bổn vương càng muốn nàng ta thì sao?" Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm, nàng lại vì một người không có quan hệ với bản thân mà tốn nhiều nước miếng như vậy.

"Nếu ngươi phải làm thế, vậy, ta chúc mừng ngươi, một, trên linh vị Vương phi của ngươi lại có thêm một cái tên nữa, hai, ngươi lại có thêm một kẻ thù nữa, Cổ Thân sẽ không tiếc tính mạng mà ám sát ngươi, ba, ngươi mất đi một người hợp tác với ngươi, là ta." Vân Phi Tuyết lạnh lùng giơ ra ba ngón tay.

"Vân Phi Tuyết, ngươi đang uy hiếp bổn vương đó sao? Ngươi cho là bổn vương sẽ phân vân sao? Nếu vậy ngươi thật sự quá coi thường bổn vương rồi." Tiêu Nam Hiên khoé môi cong lên lạnh lùng, trên mặt nạ màu bạc dường như ánh lên toàn những tia chế giễu.

"Ta đương nhiên biết điều này, ngươi không thay đổi, ngươi cũng không để ý, nhưng mà, ta muốn nói cho ngươi biết, đi đêm có ngày gặp ma, người luôn có lúc sai, cho nên ta xin khuyên ngươi, nhiều kẻ địch không bằng nhiều bằng hữu, nếu ngươi có thể tác thành bọn họ, ngày nào đó nếu như ngươi gặp được khó khăn, bọn họ chắc chắn đem mạng ra tặng ngươi, nên khinh nên trọng ta nghĩ ngươi rõ hơn bất cứ ai." Vân Phi tuyết khóe môi vi loan nói xong, không nhìn hắn, xoay người bước đi.

"Thiên cổ anh hùng bao nhiêu hận? Gặp lại cười một tiếng phai mờ ân cừu." Một tiếng thở dài thản nhiên từ phía nàng rời đi, truyền vào tai Tiêu Nam Hiên, làm cho thân mình hắn ngẩn ra, khóe môi gợi lên một nụ cười tự giễu, thật đa mưu túc trí, nhưng hắn không thể làm được, thù giết mẫu thân không đội trời chung, cho nên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.