Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 32: 32: Phong Làm Tiêu Tướng Quân




Một năm sau : Trong một năm này Tiêu Thiên Huyền làm chủ tướng ở phía Tây thành cùng với một vạn quân xông thẳng vào vòng vây địch diệt toàn bộ bọn chúng.
Từ đó danh tiếng vang xa không ai là không biết một cậu nhóc 17 tuổi làm chủ tướng cầm một vạn đại quân xông thẳng đến vòng vây địch bố chí giết toàn bộ chúng.
Tiêu Thiên Huyền có công giết địch giữ thành nhận lệnh từ Lâm lão công công, công công bên cạnh Hoàng thượng gọi vào cung yết kiến.
" Tiêu phó tướng! Hoàng thượng cho gọi ngài buổi sớm mai đến thượng triều.

"
" Phiền Lâm công công rồi.

" mặt không biến sắc vẫn lạnh tanh.
Lâm Chuyển thấy mặt lạnh Tiêu Thiên Huyền có chút run, cười ngượng ngùng lau mồ hôi trên mặt
" Không phiền không phiền.

Lão nô đã chuyển lời vậy ta cáo lui trước.

"
Lâm Chuyển quay đi miệng lầm bầm nói nhỏ " Chưa bao giờ ta đi truyền ý mà có cảm giác áp lực thế này.

"
Buổi thượng triều sáng hôm sau: Tiêu Thiên Huyền đi cùng với Lý Dung vào cung thượng triều.
Trong buổi thượng triều hoàng thượng ban chỉ " Ban ý chỉ của trẫm xuống Tiêu Thiên Huyền có công lớn phong làm Tiêu Tướng Quân.

Ban một biệt uyển trong thành, một nghìn lượng bạc trắng.

"
Sau buổi thượng triều Tiêu Thiên Huyền nhận thánh chỉ rồi được Lý Dung đưa đi vòng quanh mấy nơi biệt uyển cho Tiêu Thiên Huyền thích cái nào tự chọn.
Tiêu Thiên Huyền đi một vòng thì thấy biệt uyển phía Đông.
" Cái biệt uyển này ngươi chọn cũng chính là phủ Tướng Quân của ngươi.

"
Mở cửa đi vào trong bên trong cách bố trí và bày đặt đồ dùng gia dụng cũng tạm được, sạch sẽ gọn gàng.
Cũng khá rộng, còn có một hồ cá lớn ở hậu viện cách hồ không xa có đình nghỉ mát bên cạnh có thể vừa cho cá ăn vừa ngắm.
Tiêu Thiên Huyền lướt một vòng thấy cũng ưng ý liền cho người chuyển đồ vào trong buổi chiều.


Tiêu Thiên Huyền chuyển vào nói luật với người làm trong phủ.

Với giọng nói nghiêm nghị đầy sát khí làm những người làm run sợ.
" Thứ nhất tuân thủ, trung thành không phản bội, phát hiện giết không tha.

"
" Thứ hai không mang bất kì động vật, thực vật nào vào Phủ trừ cá trong hồ của ta, kẻ nào mang vật sống vào phủ chặt cánh tay kẻ ấy.

Ta không nói lại lần hai.

"
Những người làm đang đứng trước Tiêu Thiên Huyền cúi mặt không giám nhìn thẳng vào hắn run lẩy bẩy đồng thanh
" Rõ.

"
Tiêu Thiên Huyền vẫy tay ám chỉ bọn họ lui xuống.
Thu xếp mấy người làm bê một hòm bạc khoảng 100 lượng đến Thôn Đào đưa cho Mạc Ngụy Quân.

Và một lệnh bài.
" Mạc gia Tiêu tướng quân bảo hai người cứ nhận đi.

Còn cái lệnh bài này nữa, khi nào cần thì ngài có thể cầm lệnh bài này đến phủ.

"
Mạc Ngụy Quân cầm lấy cất lệnh bài vào người " Phiền các vị rồi.

"
Bọn họ mỉm cười lắc đầu " Nô tài chỉ làm theo căn dặn thôi.

Vậy nô tài không làm phiền Mạc gia và phu nhân nữa.

"
Mạc Ngụy Quân xin thánh đến biên cương mười năm.

Cũng được hoàng thượng đồng ý ban chỉ để Tiêu Thiên Huyền đến biên cương.
Ba ngày sau : Tiêu Thiên Huyền mặc giáp đi ra đến cổng thành.

Ngũ Công Chúa Âu Dương Linh Nhi chạy nhanh đến chỗ Tiêu Thiên Huyền ngại ngùng e dè đưa khăn quàng cổ cho Tiêu Thiên Huyền.
" Thiên Huyền đây là khăn quàng tự tay ta làm nó tận ba tháng mà chưa có cơ hội tặng cho huynh nên giờ ta tặng nó cho huynh.

Bên biên cương ấy giáp Bắc Mạc nghe nói tháng sau là mùa đông bên họ nên biên cương cũng bị ảnh hưởng.

Huynh nhận nó đi giữ ấm rất tốt.

"
Tiêu Thiên Huyền mặt không cảm xúc vẫn ngồi trên ngựa " Đa tạ ý tốt của công chúa nhưng thần không cần.

"
Âu Dương Linh Nhi nghe lời lạnh nhạt có chút chán ghét của Tiêu Thiên Huyền liền thấy đau lòng nhưng vẫn ngoan cố khuyên Tiêu Thiên Huyền lấy khăn.
" Thiên Huyền cái này ta đã thức nhiều đêm để làm nó huynh không cần vậy cứ nhận đi cho ta vui.

"
Tiêu Thiên Huyền nhìn Âu Dương Linh Nhi bằng ánh mắt chán ghét " Xin công chúa đừng làm mất thêm thời gian của thần.

"
Không nói thêm lời nào Tiêu Thiên Huyền thúc ngựa rời đi.

Mấy binh sĩ đi theo sau.
Âu Dương Linh Nhi tủi thân bật khóc ôm lấy nha hoàn bên cạnh " Tiểu Huyên sao huynh ấy lại dùng ánh mắt chán ghét ấy nhìn ta như vậy.


Chẳng lẽ ta đáng ghét vậy sao huhu.

"
Tiểu Huyên đau lòng cho chủ tử vỗ về Âu Dương Linh Nhi " Công chúa Tiêu Tướng Quân đã như vậy rồi người cần gì cứ phải nhìn một mình ngài ấy.

Thiên Hạ này còn rất nhiều nam nhân tốt hơn ngài ấy.

"
Âu Dương Linh Nhi lại khóc to hơn " Tiểu Huyên ngươi không hiểu được đâu.

Từ hai năm trước sau khi huynh ấy cứu ta khỏi đám cướp thì ta đã thích huynh ấy rồi.

"
Tiểu Huyên đỡ Âu Dương Linh Nhi lên xe ngựa " Nghe nói ba năm trước Tiêu Tướng Quân từng định thi làm tiến sĩ nhưng vì cô gái ngài ấy thích bị giết bởi đám cướp nên ngài ấy quay sang làm Tướng Quân.

"
Âu Dương Linh Nhi lau nước mắt " Tiểu Huyên ngươi nói sao! Thiên Huyền huynh ấy đã có người trong lòng ? "
" Dạ đúng vậy thưa công chúa, hình như Thái tử cũng biết chuyện này.

"
Âu Dương Lăng Nhi lại khóc " Ta phải quay về cung hỏi đại hoàng huynh mới được.

"
Âu Dương Lăng Nhi kêu phu xe nhanh nhanh về hoàng cung.

Về đến cung là chạy thẳng đến Đông cung thái tử.
" Tham kiến Ngũ Công Chúa Điện hạ.

" những người làm đồng thanh bái kiến.
" Miễn lễ đi.

Đại hoàng huynh đâu ? "
" Thưa ! Thái tử đang ở thư phòng ạ.

"
Âu Dương Linh Nhi vội vã chạy đến thư phòng thấy Âu Dương Lăng Hoa đang viết là chạy lại bàn mài mực " Đại hoàng huynh Linh Nhi có chuyện muốn hỏi huynh.

Nhất định phải nói thật cho muội biết.

"
Âu Dương Lăng Hoa vẫn cặm cụi viết " Ta đang bận muội muốn hỏi gì thì đợi ta rảnh rồi hỏi.


"
Âu Dương Linh Nhi giật lấy bút từ tay Âu Dương Lăng Hoa đặt lại nghiên mực " Huynh trả lời muội xong muội đi ngay sẽ không làm phiền huynh viết nữa đâu.

"
" Rồi rồi muội hỏi đi phiền quá.

"
Âu Dương Linh Nhi dò hỏi " Huynh có biết Thiên Huyền huynh ấy có người trong lòng không ? "
Âu Dương Lăng Hoa nhìn Âu Dương Linh Nhi
" Biết ! Sao vậy ? "
Âu Dương Linh Nhi hỏi tiếp " Vậy cô ấy đẹp không ? "
Âu Dương Lăng Hoa gật đầu " Rất đẹp! Chỉ tiếc là đã qua đời vào ba năm trước rồi.

Mà muội hỏi cái này làm gì ? Có phải muội có ý nghĩ kia với Thiên Huyền đúng không.

Thái độ của muội với huynh ấy rất khác nha.

"
Âu Dương Lăng Nhi đỏ mặt nhẹ gật đầu
" Đúng là muội thích huynh ấy nhưng huynh ấy không thèm nhìn muội còn luôn dùng ánh mắt chán ghét với muội.

"
Âu Dương Lăng Hoa lắc đầu ngao ngán
" Muội nên sớm từ bỏ ý nghĩ đấy đi tìm một người khác mà thích.

"
Âu Dương Linh Nhi đập vào tay Âu Dương Lăng Hoa " Ngay cả huynh cũng nói muội nên từ bỏ.

Hay là huynh kể cho muội nghe chuyện của họ vào ba năm trước đi.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.