Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 42: 42: Phương Pháp Giữ Nhan Trong Truyền Thuyết 2




Ba người đi theo năm người kia vào trong, bọn chúng đi ra phía phòng củi rồi không thấy đâu nữa.

Chắc bên trong phòng củi có mật thất ba người mò tìm một lúc Mạc Âm mệt quá dựa vào cái cột bên cạnh nào ngờ có một bức tường phía đối diện mở ra.

Mạc Âm giật mình.

" Hú hồn con chồn.

"
Thác Bạc đi lại cánh cửa mật thất đẩy vào sau cánh cửa lại là một dãy đường dài uốn lượn vừa hẹp vừa trật trội nhưng bên trong lại rộng rãi.

Ba người nấp sau tảng đá nhìn vào trong.
Ở giữa có một lò luyện nung nấu, và một cô nương mặc y phục đỏ đeo mạng che mặt đang cầm dao chuẩn bị giết người thứ 49.

Con dao kề lên cổ cô nương 49 Mạc Âm với tay chạm vào đá vừa mới chạm vào viên đá bị nẻ lở rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động làm bọn họ chú ý về phía ba người.

Cô nương y phục đỏ quay về hướng ba người nấp hét lên.

" Là kẻ nào ? "
Bốn người người y phục đen kia cảnh giác đi lại gần tảng đá.

Mạc Âm đứng cắn móng tay run lẩy bẩy nói nhỏ " Xong rồi ! Xong rồi ! Lần này chúng ta khó thoát rồi.

"
Thác Bạc đạp tay lên trán nói nhỏ " Ngươi đúng là phiền phức biết vậy khi nãy ta cho ngươi một kiếm chết quách đi.

"

Mạc Âm định nói nhưng tảng đá ba người nấp bị bốn thanh kiếm chém vào làm nổ tung.

Tiêu Thiên Huyền nhanh nhạy nói cúi đầu xuống.

Ngẩng đầu lên liền bị bao vậy, bốn thanh kiếm chĩa vào ba người.
Cô nương áo đỏ thấy nhan sắc của Tiêu Thiên Huyền liền lao tới sờ vào mặt Tiêu Thiên Huyền né ra ả càng thêm phấn khích nhìn Tiêu Thiên Huyền với ánh mắt thèm thuồng.
" Hay là ngươi ở lại hầu hạ ta nếu phục vụ tốt làm ta vui ta liền tha chết cho ngươi.

"
Tiêu Thiên Huyền dùng ánh mắt giết người kèm theo tức giận bùng nổ sát khí nhìn Lam Khuê.

Thác Bạc lạnh lùng nhìn Lam Khuê nói " Kẻ sỉ nhục Gia đều phải chết.

"
Mạc Âm chỉ tay kèm giọng chê ả " Cái con bạch tuộc kia ngươi cũng quá tùy tiện a.

Lại có thể ngang nhiên dụ dỗ con nhà lành không biết cái gì gọi là nữ đức hả.

"
Thác Bạc nhìn Mạc Âm với sự ngạc nhiên
" Cô mà cũng dám nói ra câu đấy hả, có cảm thấy nhột không.

"
Mạc Âm mặc kệ lời Thác Bạc nói lấy trong người ra mấy quyển sách giới thiệu từng quyển một với Lam Khuê.
" Nếu không biết vậy để ta giới thiệu cho ngươi vài quyển sách.

Quyển đầu tiên chính là nữ công, quyển thứ hai là 1001 cách làm một thục nữ một người vợ đảm đang, quyển thứ ba là cách trừng trị những người chồng tam thê tứ thiếp.

"
Quyển thứ ba có gì đó sai sai Mạc Âm cầm nó lên rồi vội cất đi " Quyển ba này ta lấy nhầm, đấy có mỗi hai quyển đấy thôi.

Muốn biết nội dung bên trong chỉ cần 50 văn tiền.

"
Thác Bạc nhìn khinh bỉ " Cô còn có thời gian mà đứng đây mà bán mấy thứ này sao ! "
Lam Khuê tức giận đến run người hét lớn
" Ngươi...!ngươi dám nói ta là bạch tuộc còn đem ta ra làm trò đùa.

Mấy người các ngươi còn đứng đấy à mau giết bọn chúng đi nhớ để lại tên đẹp trai kia.

"
Tiêu Thiên Huyền và Thác Bạc đối phó với bốn người áo đen kia còn Mạc Âm đứng bên cạnh cắn hạt dưa xem trò hay nhưng chưa được bao lâu thì bị một con dao lao đến phía Mạc Âm may mà cô né được.

Lam Khuê nhìn Mạc Âm chằm chằm bằng ánh mắt viên đạn nói.

" Dám nói ta là bạch tuộc vậy để ta xé miệng ngươi ra rồi rút lưỡi ngươi.

"
Nói xong Lam Khuê lao đến cánh tay phải gần chạm vào người Mạc Âm liền đột nhiên gục xuống ngất đi.


Bốn tên kia cũng được xử lí gọn gàng.
Mạc Âm thở phào nhẹ nhàng " Phù ! Thuốc ngấm thật kịp lúc thiếu chút nữa thì mất cái lưỡi rồi.

Cũng may nơi này phòng luyện chế nên bên ngoài không biết được nếu không thì chúng ta chắc sẽ không còn mạng mất.

"
Thác Bạc nhìn cảm thán " Cầm bán sách nữ công mà chẳng thấy nữ công của ngươi đâu.

"
Mạc Âm không thèm để ý " Liên quan gì đến ngươi.

Mà ngươi bình thường nhìn ít nói mà sao lắm chuyện về ta thế nhỉ.

"
" Nếu không phải kẻ khả nghi như ngươi đột nhiên xuất hiện thì ta đâu phải nói nhiều như vậy.

Không phòng bị ngươi ngươi đánh úp bọn ta đỡ kịp ư.

"
Hai người bắt đầu cãi nhau Mạc Âm nhìn Thác Bạc nói " Nếu không phải hai ngươi đuổi theo ta thì ta đâu cần phải bị bắt làm nha hoàn để mà ngươi phòng bị.

Đồ khùng.

"
Nói xong Mạc Âm đi đến cởi trói cho cô nương 49 đỡ cô ấy dậy.

" Cô nương cô có sao không ? "
Cô nương ấy rụt rè lắc đầu " Đa tạ các vị đại hiệp đã cứu giúp.

"
Mạc Âm vỗ vai Giai Đình " Không có gì chỉ tiếc cứu được có một người còn 48 người kia thì..! Hầy được rồi nhanh đi thôi, thuốc ta hạ có thời gian nhất định lát ả tỉnh lại gọi người bên kia vào thì chúng ta có chạy đằng trời "
Tiêu Thiên Huyền bảo Thác Bạc đưa Giai Đình về nhà trước rồi đi báo quan phủ.

Mạc Âm và Tiêu Thiên Huyền thì lên lầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Huyện lệnh thành Chu Thủy vội vã đưa người tới bắt đám người Lam Khuê đi rồi dè dặt nói với Thác Bạc " Mấy ngày nay đã làm phiền Tiêu Đại Nhân rồi.

"
Thác Bạc lạnh lùng xoay người rời đi " Được rồi huyện lệnh đại nhân xử trí nốt đi.

"
Sau khi đưa Giai Đình về an toàn thì ba người cũng xuất phát về kinh thành.

Trước khi đi xe ngựa dừng lại tại pháp trường nhìn Lam Khuê bị hành xử chém đầu thị chúng.

Có lẽ giờ phút cuối cùng Lam Khuê nở một nụ cười quỷ dị ám chỉ gì đó nhìn về phía xe ngựa nói qua khẩu hình miệng " Mọi chuyện chưa kết thúc đâu.

"
Tiếng nói xử tử vang lên Tiêu Thiên Huyền kéo rèm xuống kêu Thác Bạc đánh xe ngựa xuất phát.
Mất mấy ngày ngồi ngựa hồi kinh trên đường đi Mạc Âm và Thác Bạc luôn trong trạng thái tranh cãi không ai nhường ai.

Tiêu Thiên Huyền cũng nản không muốn nói ngồi trong xe đọc sách không quan tâm những chuyện khác.
Một ngày sau xe ngựa của Tiêu Thiên Huyền về đến Phủ Tướng Quân.

Thông tin Tiêu Thiên Huyền đưa một nữ tử về làm nha hoàn được truyền khắp Kinh Thành.
Chuyện này cũng đến tai Ngũ công chúa Âu Dương Linh Nhi.

Nghe cung nữ nói xong liền đập bàn vừa tức giận vừa buồn " Tại sao chứ ta đợi huynh ấy 4 năm thua trong tay người kia thì cũng thôi đi giờ chẳng lẽ lại không bằng một kẻ vừa gặp vậy mà có thể tiếp cận huynh ấy.

Đúng là hồ ly tinh mà, đợi mấy hôm nữa ta phải đích thân xem thử ả nha hoàn quyến rũ Thiên Huyền kia là ai mà lại lớn gan tranh giành người với bổn công chúa.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.