Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu

Chương 46: Chuyện xưa (4)



Hai người Mộ Dung Phục và Giang Nguyệt Uyển cưỡi ngựa ròng rã hai ngày mới về đến kinh thành. Vừa bước vào thành, hai người đã nghe thấy nhiều tiếng xì xào bàn tán.

“Đó có phải là đại thiếu gia Mộ Dung, nhi tử của Đại tướng quân không?”

“Đúng vậy, là đại thiếu gia đó. Nhưng còn vị cô nương trong lòng đại thiếu gia là ai vậy? Cô nương này thậm chí còn xinh đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân Lâm Thục Đoan của Lâm gia nữa.”

“Phải, phải, có cô nương này thì tiểu thư Lâm gia chỉ là bình cảnh cho nàng.”

Mặc kệ những lời xì xào xung quanh, Mộ Dung Phục một đường cưỡi ngựa về đến Phủ. Mộ Dung Hạo Phi được nô tài thông báo nên đã sớm đứng trước đại môn.

“Đại ca, huynh về rồi. Đây là...”

Mộ Dung Hạo Phi chào hỏi Mộ Dung Phục rồi nhìn Giang Nguyệt Uyển đang ngồi trên ngựa ở phía sau.

“Dân nữ tên Lý Ngọc, bái kiến tam công tử.” – Giang Nguyệt Uyển mỉm cười dịu dàng. Nụ cười của nàng khiến cho những nam nhân đang vây xung quanh điên đảo.

Mộ Dung Phục nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lại đột nhiên khó chịu. Hắn bế Giang Nguyệt Uyển xuống ngựa rồi nói.

“Chuyện này để nói sau đi. Ta cần đệ nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng để Ngọc nhi nghỉ ngơi” – Mộ Dung Phục khẽ liếc Mộ Dung Hạo Phi. (Tg: “Uy, uy, đổi thành Ngọc nhi nhanh vậy.”)

Mộ Dung Hạo Phi thấy sắc mặt Mộ Dung Phục không tốt thì nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.

Những người dân xung quanh thì sau khi Mộ Dung Phục ẵm Giang Nguyệt Uyển vào Phủ liền bắt đầu chụm đầu lại bàn chuyện bát quái (nhiều chuyện).

“Thì ra cô nương đó tên là Lý Ngọc. Qủa là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.”

“Nè, ngươi không thấy đại thiếu gia bảo bọc Lý Ngọc cô nương chặt chẽ quá không. Chẳng lẽ Lý Ngọc cô nương chính là ái nhân của thiếu gia.”

“Chắc hẳn là vậy rồi, hai người đó quả là trời sinh một cặp.”

“Giờ cái danh đệ nhất mỹ nhân phải dành cho Lý Ngọc cô nương mới đúng.”

Vậy là chỉ trong một thời gian ngắn tin đồn này đã lan truyền khắp kinh thành. Không nơi nào, không người nào là không biết đệ nhất mỹ nhân Lâm Thục Đoan của Lâm gia đã bị rớt khỏi vị trí của mình vì một cô nương không rõ lai lịch.

Lâm gia

“Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện không hay rồi!”

“Xảo nhi, ngươi im miệng ngay cho ta. Đúng là đồ không có giáo dưỡng, chỉ biết suốt ngày ồn ào.”

Lâm Thục Đoan – hiện tại mười bốn tuổi - nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc của mình vừa trách mắng nô tỳ thiếp thân Xảo nhi.

“Xin tiểu thư thứ lỗi. Nhưng nô tỳ vừa nghe được một chuyện vô cùng trọng đại.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Tiểu thư, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của người bị cướp mất rồi.”

Lâm Thục Đoan đang chải tóc sau khi nghe thấy lời nói của Xảo nhi thì dừng lại. Nàng ta trầm giọng hỏi.

“Là ai?”

“Nô tỳ nghe nói ả đó là một dân nữ có tên là Lý Ngọc. Hơn nữa, nô tỳ còn nghe nói...”

Xảo nhi nói đến đây thì trở nên ngập ngừng. Lâm Thục Đoan nghe thấy Xảo nhi mãi không chịu nói thì quát.

“Còn cái gì nữa? Ngươi nói ra ngay lập tức cho ta. Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

“Nô tỳ còn nghe nói ả đó chính là ái nhân của đại thiếu gia Mộ Dung Phục.”

Xoảng

“A”

Xảo nhi vừa nói xong thì Lâm Thục Đoan liền lấy cái bình sứ bên cạnh quăng về phía ả. Tuy rằng bình sứ đó không trúng vào người nhưng những mảnh vỡ văng ra cứa vào tay và mặt của Xảo nhi.

“Cút! Cút ngay ra ngoài cho ta!”

“Nô tỳ cáo lui.”

Mặc cho vết thương ở tay, ở mặt đang đau rát nhưng Xảo nhi vẫn nhanh chóng đứng lên rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Thục Đoan. Nàng ta lại tiếp tục lấy những món khác trong phòng ném đi. Nếu có ai nhìn thấy cảnh thì sẽ không thể nhận ra được vị mỹ nhân đoan trang, dịu dàng thường ngày nữa.

Loảng xoảng

“Chết tiệt, tiện nhân kia rốt cuộc từ đâu xuất hiện vậy chứ? Chẳng những cướp đi danh đệ nhất mỹ nhân của ta mà còn cả gan giành Phục ca ca với ta. Ta tuyệt đối phải cho tiện nhân này một bài học để ả biết là đang đối đầu với ai.”

Quay trở lại Phủ tướng quân

“Muội ở đây nghỉ ngơi đi. Ta sắp xếp một số thứ, ngày mai sẽ khởi hành.”

Mộ Dung Phục ẵm Giang Nguyệt Uyển nằm xuống nhuyễn tháp (giường) rồi đắp chăn cho nàng. Khi hắn muốn đi thì bỗng bị giữ lại.

“Sao ngươi lại gọi ta là Ngọc nhi?”

“Chẳng lẽ muội thích ta cứ gọi muội là cô nương mãi sao? Nếu đúng là vậy thì ta sẽ không gọi muội là Ngọc nhi nữa.”

“Bỏ đi, ngươi đi làm việc của mình đi.”

Mộ Dung Phục vừa đi ra thì đã gặp Mộ Dung Hạo Phi đang đứng ở ngoài nhìn mình bằng cặp mắt đầy tiếu ý.

“Đại ca, huynh yêu cô nương Lý Ngọc đó rồi phải không?”

“Đệ đừng có nói bậy.”

Mộ Dung Phục không quan tâm Mộ Dung Hạo Phi mà quay người bước đi. Thấy thái độ của hắn như vậy nhưng Mộ Dung Hạo Phi cũng giận mà bám theo.

“Đại ca, huynh đừng chối nữa. Thái độ lúc nãy của huynh đã nói rõ rồi. Nếu không yêu Lý Ngọc cô nương vậy sao đại ca lại ghen khi nàng ấy cười trước mặt người xung quanh.”

Mộ Dung Phục đứng lại.

“Ta biểu hiện rõ như vậy hay sao?”

Mộ Dung Phục hỏi. Mặc dù mới chỉ ở bên nhau có vài ngày nhưng từ khi có những cảm giác lạ lùng như vậy với Ngọc nhi thì hắn đã biết bản thân đã vướng vào lưới tình rồi. Chỉ là ngay lúc này đây không phải là lúc để bày tỏ.

“Đại ca, nếu huynh đã hỏi đệ như vậy thì chắc huynh đã biết cảm giác của mình. Vậy huynh đã bày tỏ chưa?”

“Hiện giờ không phải lúc.”

“Đại ca, đệ biết huynh vẫn còn lo nghĩ chuyện của mẫu thân. Nhưng huynh nên lo cho hạnh phúc của bản thân nữa. Nếu huynh cứ chần chừ thì đợi đến một lúc nào đó Lý Ngọc cô nương bị kẻ khác cướp đi thì có hối hận cũng không kịp.”

“Ta tuyệt đối sẽ không cho chuyện đó xảy ra. Chuyện này đến đây thôi, ta biết mình phải làm gì.”

Mộ Dung Hạo Phi nhìn bóng lưng Mộ Dung Phục bỏ đi. Y thầm thở dài. Haiz, đại ca quả thật là cứng đầu.

Trong phòng, Giang Nguyệt Uyển đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy. Nàng cải trang thành nam nhân rồi lặng lẽ rời khỏi Phủ tướng quân mà không để ai biết.

Giang Nguyệt Uyển đi một vòng thành như đang tìm kiếm cái gì đó. Cuối cùng, nàng dừng lại trước mặt một nữ hài khoảng mười bốn tuổi ăn mặc như khất cái đang nằm trong một góc đường.

“Cuối cùng cũng tìm được.”

“Người là ai vậy?”

Nữ hài đó cảm thấy có ai đó đang nhìn mình thì tỉnh dậy.

“Ngươi có muốn thoát khỏi cảnh khốn đốn này không?”

Giang Nguyệt Uyển không trả lời câu hỏi của nữ hài đó mà ngồi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt nữ hài.

“Ta muốn! Ta muốn, người có thể giúp ta sao?”

“Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi cảnh này. Nhưng trước tiên ngươi phải uống cái này.”

Giang Nguyệt Uyển đưa cho nữ hài một lọ dược. Nữ hài nhìn lọ dược mà chần chừ mãi không cầm lấy.

“Đây... đây là gì?”

“Ngươi yên tâm đi. Dược này không làm ngươi mất mạng đâu. Uống đi.”

Thấy Giang Nguyệt Uyển khẳng định không nguy hại đến tính mạng của mình. Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng nữ hài nhanh chóng cầm lấy lọ dược uống.

Nữ hài sau khi uống liền cảm thấy đầu nổi lên một trận đau nhói. Cơn đau kéo dài khoảng một khắc thì không còn nữa. Nữ hài ngước mặt lên với ánh mắt mơ hồ.

“Ta là ai? Đây là đâu vậy?”

“Ngươi tên là Đông La. Ngươi là nô tỳ thiếp thân của tiểu thư Lý Ngọc. Giờ tiểu thư Lý Ngọc đang ở Phủ tướng quân, ngươi phải đi tìm nàng. Nhưng trước hết ngươi nên đi theo ta để thay đổi y phục đã.”

Giang Nguyệt Uyển dẫn Đông La vào một tiệm bán y phục. Nàng trả ngân lượng cho lão bản rồi rời đi. Loại dược mà hồi nãy nàng cho Đông La uống chính là loại thuốc khiến cho người uống mất đi trí nhớ.

Giang Nguyệt Uyển nhanh trở về Phủ tướng quân. Nàng vừa thay lại y phục thì bên ngoài có tiếng huyên náo.

“Ta phải vào trong. Bọn cẩu nô tài các ngươi tránh ra cho ta.”

“Mong Lâm tiểu thư thứ tội nhưng đại thiếu gia đã căn dặn không cho bất cứ ai làm phiền Lý Ngọc cô nương.”

“Ta đường đường là tiểu thư Lâm gia. Các ngươi lấy quyền gì mà ngăn cản ta. Tránh ra!”

Lâm Thục Đoan vừa nói vừa đẩy cửa bước vào. Nàng ta thấy Giang Nguyệt Uyển đang ngồi quay lưng về phía cửa ung dung thưởng trà thì nhanh chóng trở lại bộ dạng đoan trang giả tạo rồi nói mỉa.

“Aiya, thì ra đây chính là đệ nhất mỹ nhân vừa được công nhận đây mà. Có nhìn như thế nào thì cũng chỉ là một tiện tỳ thấp kém, làm sao mà lại có tư cách ở lại đây.”

“Tiểu thư đây là?”

Giang Nguyệt Uyển vừa quay người lại thì khiến cho Lâm Thục Đoan vốn đang khinh bỉ nhìn nàng thì ngay lập tức ngây người. Ngay sau đó chính là cảm giác ghen ghét ngập tràn trong lòng.

Lâm Thục Đoan nàng vốn luốn nghĩ rằng bản thân là đẹp nhất vậy mà bây giờ lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp hơn mình. Nàng tuyệt đối không để cho tiện nhân này được tồn tại trên đời này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.