Thi Vũ không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, người nam nhân này đột
nhiên xuất hiện ở bể bơi nhà nàng, nói người nữ là "đồ" của hắn gửi hai
mươi năm, sau đó không hiểu hiệu quả đặc biệt gì đã được sử dụng, khiến
trước mắt nàng chói lọi một ánh sáng rực rỡ, sau đó đã đi tới cái cung
điện Hy Lạp cổ này.
"Có nghe hay không? Mau buông ta xuống."
Thi Vũ ở trong ngực hắn giãy dụa, bởi vì nàng bị hắn ôm ngang, cho nên chỉ
có thể trừng mắt nhìn cằm hắn rống to, không cách nào nhìn đến tướng mạo của hắn, bất quá nàng cảm giác được thể trạng cường tráng của hắn.
Xiết chặt cánh tay lại, kiềm chế thân thể nhỏ bé không an phận trong ngực.
"An tĩnh chút, chớ lộn xộn."
Rất tốt, không nói gì cuối cùng đã mở miệng, nàng thật đúng là sợ không cách nào cùng bọn bắt cóc bị câm nói chuyện!
"Nếu như ngươi tự nhiên bị người ta trói đi, còn bị người ta thô lỗ ôm, ngươi còn có thể an tĩnh cùng người chào hỏi sao?"
Lôi Tư nhăn mày rậm, vì cái miệng nhỏ khéo léo của nàng mà cảm thấy không vui. "Ta nói rồi, đây không phải bắt cóc."
Hắn buông nàng xuống.
Thi Vũ vừa đứng trên mặt đất, lập tức lui ra phía sau hai bước.
Nàng giật mình khi thấy kẻ bắt cóc rất cao lớn, trọn vẹn cao hơn nàng một
cái đầu, mà tướng mạo lại tuấn mỹ dị thường, bất quá toàn thân tản mát
ra một cổ hàn khí làm cho người sợ hãi.
Hai mắt hắn sắc bén như kiếm, một cái chớp mắt cũng không có nhìn thẳng vào nàng.
"Không phải bắt cóc thì là gì? Ta cảnh cáo ngươi trước, nhà của ta mặc dù có
tiền, nhưng không phải tùy tiện thì có thể để cho người ta vơ vét tài
sản. Anh hai ta có rất nhiều bằng hữu là cảnh sát, nếu như ngươi lập tức thả ta trở về, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì phát sinh." Trước tiên
nàng đem gia thế bối cảnh nói cho kẻ bắt cóc, hy vọng có thể làm cho hắn bỏ đi ý niệm trong đầu.
"Ta chỉ muốn lấy lại đồ đạc của ta."
Nam tử anh tuấn tóc dài nói chuyện, bốn người khác thì đứng ở một bên không có mở miệng.
Nàng trừng to mắt nhìn về phía hắn. Đồ? Đừng có nói nàng bị gọi là "đồ đạc", bằng không nàng thật sự sẽ tức giận.
"Đừng nói một cách ngu ngốc nữa, ta căn bản không quen biết ngươi, tại sao có thể là thứ "đồ" của ngươi?"
"Đương nhiên là có, ngươi, hai mươi năm qua, là ta gửi ở tại Lâm gia.”
Hắn không có ngờ tới, hai mươi năm ngắn ngủn, tính tình Mật Nhi lại cải
biến nhiều như vậy. Nếu như không phải trên người nàng có tồn tại phong
ấn của hắn, hắn quả thực đã bắt đầu hoài nghi mình có phải đã bắt nhầm
người.
Mắt hạnh của Thi Vũ trợn lên, lửa giận đầy ngực. Qua
nhiều năm như vậy, tất cả xưng hô đều đã nghe qua, tiểu mỹ nhân, tiểu
bướng bỉnh, Tiểu Ma Nữ, cũng không có người nói nàng là "đồ".
Cái tên thống lĩnh bọn bắt cóc này hết lần này tới lần khác lại gọi nàng là "Đồ"! Hảo, mắt chó nhìn người thấp, nàng cũng không cần băn khoăn cái
gì phong phạm thục nữ. Giơ tay lên, nàng tính toán khen thưởng cho hắn
một cái tát.
Nhưng tay Thi Vũ vừa mới giơ lên, lập tức đã bị Khắc Ân đứng thẳng một bên cầm lại, hắn cảnh cáo nói: "Nếu như ta là ngươi,
ta sẽ thông minh là không làm yêu tinh Vương tức giận, bởi vì đó sẽ là
bất lợi lớn đối với ngươi.”
Thi Vũ dùng sức rút tay mình về, châm chọc nói: "Tình huống này đối với ta đã là rất không thuận lợi. Các
ngươi rốt cuộc là giáo phái gì, cũng đã gần thế kỷ hai mươi mốt rồi, còn mặc loại quần áo cổ này, xưng cái gì Vương, là muốn làm điện ảnh, hay
là muốn lập kịch truyền hình?"
Nàng cũng không xem nhẹ kỳ trang dị phục của bọn họ, cùng với trang điểm quái dị.
Đã là một xã hội khai sáng, tóc nam nhân có thể để dài như vậy là rất
hiếm, mặc dù thoạt nhìn hắn giống như đến từ phương Tây, vốn làm cho
người khác cảm thấy kinh ngạc.
Khắc Ân cúi đầu cười nhạt một
tiếng, vì lí do nàng đưa ra mà cảm thấy thú vị. "Chúng ta ở đây không
thịnh hành phim giống như Nhân Gian giới, TV, đây chẳng qua là một loại
công cụ ăn mòn lòng người mà thôi.”
Ha! Không thể tưởng được cái
bọn cướp này có suy nghĩ giống với anh cả Vĩ Trí, nếu như hắn không phải người xấu, nàng còn nghĩ có thể giới thiệu để hai người bọn họ quen
biết với nhau.
"Phi thường cao hứng thấy ngươi có ý nghĩ này. Như vậy có thể mời ngươi nói cho ta biết, các ngươi bắt ta tới đây là vì lí do gì?"
Thi Vũ cũng không muốn dông dài trong này, nàng vội vã muốn biết chân tướng rõ ràng, để có thể nhanh chóng trở về.
Khắc Ân không nói gì nhìn về phía yêu tinh Vương Lôi Tư, hắn không xác định
yêu tinh Vương có hay không thật sự muốn nhốt Mật Nhi vĩnh viễn trong
Trân Châu điện.
Lôi Tư bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Tại sao
hắn lại để nàng trong này hồ ngôn loạn ngữ, không phải nên đem nàng nhốt vào Trân Châu điện ngay từ đầu, vĩnh viễn không gặp gỡ đấy sao?
"Muốn để ngươi tiếp nhận trừng phạt dành cho một kẻ phản bội, vĩnh viễn bị giam cầm."
Thi Vũ kinh ngạc há hốc mồm, cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất. Người
nam nhân này điên rồi, hắn đang tuyên một cái án mà nàng không bao giờ
có khả năng phạm phải.
"Ngươi đang phát bệnh thần kinh! Ta căn
bản chưa thấy qua ngươi, chớ nói chi là phản bội ngươi, ngươi có bệnh
cũng đừng đi ra dọa người, nên đi bệnh viện trị liệu sớm một chút a!"
Nhất định là, người này nhất định đã bị bệnh tâm thần rồi.
Nghe nói có chút người bệnh thông thường thoạt nhìn cũng giống như người
bình thường, bất quá trong đầu sẽ thường xuất hiện một ít "ý tưởng" kì
lạ, nếu như những ý tưởng đó đạt tới trình độ cao, vậy cảm xúc sẽ trở
nên khác thường, ngay sau đó liền phát bệnh. Đúng rồi, những người mặc
đồ quái dị này nhất định là những kẻ trốn viện.
Nàng nhìn lên
khuôn mặt mỹ lệ còn hơn nữ nhân kia, thở dài lắc đầu. Ông trời thật
thích đùa dai, cho hắn một thân hình tuyệt như vậy, lại cho hắn một cái
đầu không mấy tỉnh táo. Nàng căn cứ tâm địa từ bi của mình, vừa thấy
đáng thương vừa thấy đồng tình muốn trợ giúp hắn tìm lại bản thân.
"Như vậy đi, anh hai ta là Bác sĩ, tuy nhiên không phải chuyên xử lí khoa
tâm thần, bất quá ta có thể cầu xin anh ấy giúp ngươi tìm một Bác sĩ
tốt, có lẽ có thể giúp ngươi trở lại làm người bình thường."
Một
mực che giấu tức giận, Lôi Tư giả bộ bình tĩnh không biểu lộ, rốt cục bị Thi Vũ chọc giận. Khuôn mặt nguyên bản không biến hóa đã bắt đầu run
rẩy, cái cằm cũng bởi vì nghiến răng nghiến lợi quá lợi hại, mà có chút
chấn động.
Năm nghìn năm qua, vẫn chưa có người nào dám cùng hắn
nói chuyện vô lễ như vậy, tiểu nha đầu này mới hai mươi tuổi, dám coi rẻ quân chủ Yêu Tinh giới như hắn?
"Đùng!" Một tiếng giòn vang, một cột đá lớn bên cạnh Lôi Tư nếm một kích, cả cột đá đang từ từ bắt đầu rạn nứt.
Bốn người Khắc Ân nhìn đến ngây dại, tính tình Vương những năm gần đây tuy
không tốt, nhưng chưa bao giờ không khống chế được như vậy. Tiểu nha đầu này thật sự là lợi hại, gặp mặt không đến một canh giờ, Vương đã bị
nàng chọc cho tức giận đến điên rồi.
Nhưng càng làm bọn họ giật
mình, Thi Vũ không bị cột đá rạn nứt hù sợ, bởi vì nàng cho rằng đây hẳn là một cái tiểu xảo làm phim cũ kĩ, đi đến trước mặt Lôi Tư, nàng nâng
lên bàn tay thoáng sưng đỏ của hắn.
"Lần sau phát bệnh thì đừng
tìm những cột đá cũ này phát tiết, sẽ bị thương. Ngươi nên đi tìm Bác
sĩ, uống thuốc, tâm tình sẽ ổn định lại." Khẩu khí Thi Vũ như đang trấn
an tiểu hài tử.
Nàng đã đem một kích phẫn nộ của Lôi Tư, trở thành "đến giờ" phát tác của bệnh thần kinh.
Lôi Tư tức giận đến mắt toát ra lửa, gần như bẻ tay Thi Vũ, cắn răng nói:
"Đừng ở chỗ này giả ngây giả dại nữa, như vậy cũng sẽ không thay đổi vận mệnh của ngươi, ngươi là Mật Nhi Trùng sinh, bởi vì kiếp trước phản bội mà phải trả giá. Hiện tại ngươi liền biến mất cho ta, đến nhà tù ngoan
ngoãn chờ đợi vĩnh viễn, đừng để ta lại phải nhìn thấy ngươi!"
Hắn đem Thi Vũ ném cho Lai Đốn ở một bên, hung hăng nói: "Lập tức mang nàng đi, vĩnh viễn không cho phép nàng tái xuất hiện ở trước mặt ta."
Hắn đuổi nàng, giống như đang đuổi con gián làm cho người ta chán ghét.
Thi Vũ tức giận bĩu môi, tay chống eo, lớn tiếng kháng nghị nói: "Cái gì?!
Đừng quên là các ngươi bắt buộc ta tới. Nếu như không muốn ta xuất hiện ở trước mặt ngươi, vậy thì hãy thả ta đi. . . . . ."
Nàng còn chưa kịp nói xong, đã bị Lai Đốn che miệng, rất nhanh khiêng ra cung điện, giống như bay hướng Trân Châu điện chạy tới.
Ba người khác xem xét Lai Đốn khiêng nàng đi, lập tức thở dài một hơi thật mạnh. Thật khó tưởng tượng, nếu như để nàng thoát ra, chỉ sợ Lục Lâm
điện sẽ bị Lôi Tư hủy.
Trong ánh sáng nhu hòa, Thi Vũ chậm rãi mở to mắt, nàng cố gắng nháy mắt mấy cái, đây không phải gian phòng quen thuộc của nàng.
Nàng cố gắng muốn nhìn rõ hết thảy bốn phía, kinh ngạc phát hiện đây là một
tòa cung điện hoa lệ dùng chân trâu liên kết thành. Hàng tỉ khỏa trân
châu ở dưới ánh sáng mặt trời, tản mát ra từng đạo ánh sáng rực rỡ long
lanh, mà nàng đang nằm trên một cái gì tựa như con trai to lớn mềm mại.
Nếu không phải bàn ở đây dùng thủy tinh tạo thành, nàng sẽ đoán rằng mình đang ở đáy biển Long Cung.
Nàng xốc lên cái chăn mềm nhẹ như mây trắng, bước xuống giường, ngón chân
tiếp xúc với một cỗ lạnh như băng, vội vàng rụt trở về.
Đất này là một tảng đá cẩm thạch trơn bóng không tỳ vết.
"Không có đạo lý a! Sao giấc mộng chân thật như vậy?" Thi Vũ tự mình lẩm bẩm.
Mà mộng này cùng những giấc mộng nhiều năm qua của nàng không giống nhau,
trong mộng trước kia là ở tại một công viên trăm hoa đua nở, đu xuống từ một gốc cây khổng lồ.
Hôm nay lại mộng ở trong một tòa cung điện chân trâu tráng lệ hoa mỹ.
"Không phải là mộng, không phải là mộng, thật sự."
Một hồi thanh âm ngây thơ vui cười truyền đến, Thi Vũ vội vàng tìm kiếm, nhưng nơi ở to như vậy trừ nàng ra không còn ai khác.
Cái mộng này rất kỳ quái, Thi Vũ rõ ràng nghe được có người đang nói chuyện.
"Ai? Là ai đang nói chuyện?" Tuy biết rõ là mộng, nhưng nàng cũng lên tiếng hỏi thăm.
"Là ta a! Mật Nhi." Thanh âm chủ nhân vẫn là hưng phấn kêu la.
"Ngươi tên là Mật Nhi sao? Ngươi đang ở đâu?" Thi Vũ thử theo nơi phát ra tiếng tìm thanh âm chủ nhân.
"Ta không phải Mật Nhi, ta gọi là Toa Toa, ta đang ở trên đầu nàng a!" Toa Toa có chút tức giận nói.
Thi Vũ theo lời nói liền ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa thét ra tiếng,
nàng tranh thủ thời gian che miệng của mình để tránh thất lễ, bởi trước
mắt nàng không phải là một người, mà là một nàng tiên có đôi cánh mỹ lệ
nhỏ bé.
"Mới một thời gian không gặp, ta thật không dám tin nàng đã quên mất ta rồi."
Toa Toa có cái đầu bé nhỏ, đôi mắt mỹ lệ chứa đựng nước mắt trong suốt, phi thường ủy khuất khóc.
"Sớm biết nàng một chút cũng không nghĩ đến ta, ta cũng không cần ở trong
kết giới của Yêu tinh Vương, một mình ở lại đây, khổ sở chờ nàng hai
mươi năm." Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, khóc đến lớn tiếng hơn.
Chân tay Thi Vũ có chút luống cuống, "Cô. . . . . . A, không! Toa Toa, ngươi đừng khóc được không? Không phải ta không nhớ ngươi, bởi vì ta căn bản
không có biết ngươi. Bất quá từ giờ trở đi, thật cao hứng có được một
người bạn nhỏ." Thi Vũ cố gắng ngừng tiếng khóc của Toa Toa. Bởi vì
người nàng tuy nhỏ, nhưng thanh âm lại rất lớn, âm lượng to đến mức làm
cho lỗ tai Thi Vũ chịu không được.
Toa Toa chẳng những không ngừng khóc mà còn trở nên lớn tiếng hơn, hơn nữa tràn đầy phàn nàn thẳng reo lên:
"Mật Nhi, nàng thật không có lương tâm, nàng thật sự đã quên ta rồi? Nàng
quên ta với nàng còn có Huyền Vũ thường thường hay ở cùng một chỗ phải
không? Ta đã biết rõ trong lòng của nàng thủy chung chỉ nhớ một mình yêu tinh Vương. Đừng quên, là hắn giết nàng, chia rẽ nàng cùng Huyền Vũ."
Yêu tinh Vương? Là tên của bọn cướp tối hôm qua sao? Hình như nàng cũng
nghe thấy người khác gọi hắn như vậy. Thật kì lạ, hình như nàng cũng
từng thấy qua bóng dáng của hắn.
Thi Vũ càng nghe càng khó hiểu.
Còn có Hàm Ngư*? Hắn là người nào vậy? Tên gì tốt không lấy, lại chọn
Hàm Ngư? Tám phần là người không có đọc sách rồi. Nhưng vì trấn an Toa
Toa, nàng đành phải tìm chuyện để nói.
*cá mặn (e hèm, Miko nghĩ là Thi Vũ đã nghe nhầm Huyền Vũ thành Hàm Ngư).
"Toa Toa, ngươi chớ khóc, ta nhớ được rồi. Ta nhớ được ngươi cùng Hàm Ngư là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi đi tìm hắn, chúng ta cùng đi ra chơi
được không?" Thi Vũ vội vã đuổi cái phiền toái nhỏ này đi.
Nào
biết Toa Toa nghe vậy khuôn mặt lại buồn bã bay đến bên cửa sổ, "Không
có biện pháp ra khỏi, yêu tinh Vương đã giăng kết giới tại bốn phía Trân Châu điện này, ai cũng không có cách nào ra vào."
Thi Vũ lúc này mới nhớ tới Toa Toa từng nói qua nàng bị nhốt ở chỗ này hai mươi năm.
Nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng mỹ lệ phía ngoài, lại có chút ít cảm giác quen thuộc. Thi Vũ không rõ kết giới theo lời Toa Toa là cái
gì, cũng không hiểu vì sao nàng không ra đi, bởi vì hoa viên gần đây
trong gang tấc a! Nàng xem thấy tiểu mỹ nhân ngồi ở bên cửa sổ khóc,
dùng hai tay nâng lên Toa Toa ưu thương vô hạn, nàng có thể cảm nhận
được sự cô tịch của Toa Toa.
"Chẳng lẽ hai mươi năm nay đã không
có người ra vào nơi này sao?" Thi Vũ đi đến ngồi xuống trước bàn thủy
tinh, đem Toa Toa đặt lên bàn.
"Có a! Yêu tinh Vương mỗi tháng đều tới cho Hoa Hồng thủy tinh hút lấy một giọt máu tươi, để đảm bảo nó tiếp tục duy trì."
"Hoa Hồng thủy tinh?" Thi Vũ cảm thấy rất tò mò đối với vật này.
"Nàng xem, ở đây." Toa Toa chỉ Thi Vũ đi đến chỗ Hoa Hồng đỏ, chỉ vào nó nói: "Yêu tinh Vương rất xem trọng nó, xem nó là vật hết sức quý giá."
Thi Vũ cẩn thận xem xét Hoa Hồng đỏ, quả nhiên phát hiện nó không phải Hoa
Hồng đỏ bình thường, nó là một đóa thủy tinh Hoa Hồng màu đỏ.
"Không tốt, có người đến đây." Toa Toa đột nhiên kêu la kinh hoảng.
Thi Vũ cấp tốc nhìn về phía cửa cung, cũng không có thấy gì. "Không có a. Người nào tới vậy?"
"Hộ pháp sứ giả Lai Đốn. Mật Nhi, nàng ngàn vạn lần đừng nói cho hắn nàng
gặp qua ta, bằng không ta liền xong rồi." Toa Toa vừa nói vừa hướng một
cái cây bay đi, tìm chỗ núp vào.
Thi Vũ chăm chú nhìn cửa cung,
quả nhiên nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cửa ra vào, Thi Vũ nhận ra
hắn là một trong năm người xấu bắt cóc nàng.