Sau khi Hoa Hồ Điệp để lại lời nói hung ác, có chút chật vật nhếch nhác mà rời đi.
“Chờ đợi thì chờ đợi, ai sợ ai.” Lông mày Bắc Tiểu Lôi khẽ giương, mắt to
nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Hoa Hồ Điệp. Bàn tay nhỏ vung lên,
một lần nữa đem roi thu hồi cột lại ngang hông.
Đám thị vệ
trông thấy bộ dáng nàng đánh người cũng nhịn không được cả người run
lên, nhìn lại Dạ Tinh Thần, ánh mắt đồng tình. Vương gia đáng thương lại có thể muốn cọp mẹ này, chỉ sợ ngày sau không được sống yên ổn.
Dạ Tinh Thần khẽ nhíu mày, đồng tình sao? Buồn cười, hắn cần sự đồng tình
sao? Lại nói, Bắc Tiểu Lôi sinh long hoạt hổ thế này càng không giống
người thường sao? Hơn nữa, tin tưởng có nàng ở trước mình, từ nay về sau cái loại nữ nhân đáng ghét như Hoa Hồ Điệp cũng không cần bản thân mình tự tay xử lý. Cớ gì không muốn chứ?
“Cô nương, ngươi gặp rắc rối rồi.”
Sau khi mọi người thấy Hoa Hồ Điệp rời đi, đều ồn ào vây quanh lại đây.
“Là a, ngươi không biết Hoa Hồ Điệp này là một nữ ác bá ở nơi này của chúng ta, ngày thường yêu thích nam sắc, nhìn thấy nam tử có diện mạo liền sẽ cứng rắn cướp đoạt vào trong phủ. Rõ ràng nàng nhìn trúng tướng công
nhà ngươi, hiện tại ngươi còn đánh nàng. Chậc chậc, nhất định sẽ bị nàng trả thù.”
“Đúng, đúng, ta xem chúng ta vẫn là mau đi, tránh cho lát nữa đi theo không hay ho.”
“Chờ một chút.” Cánh tay Dạ Tinh Thần duỗi ra, đột nhiên ngăn cản bọn họ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không có đối thủ chứa đầy tò mò, mang theo cười
nhẹ nhìn vào mọi người, một bộ dáng vô hại.
“Các vị đại ca, đại
tỷ, nghe các người nói Hoa Hồ Điệp kia trái lại rất ngang ngược. Nhưng
mà chẳng lẽ quan phủ nơi này cũng không can thiệp sao? Mặc cho nàng ức
nữ cường nam?” Pháp chế Dạ Liêu quốc có kém như vậy sao?
“Công
tử, các người là từ nơi khác đến, không biết chúng ta ở đây.” Một thiếu
phụ nhìn thấy Dạ Tinh Thần cười mất hồn, nóng lòng muốn ở trước mặt hắn
biểu hiện mình. Chỉ thấy nàng mở to hai mắt, khoa tay múa chân nói. “Cái này Hoa phủ ở nơi này của chúng ta chính là một phương thế lực ác bá.
Hơn nữa thúc phụ Hoa Hồ Điệp còn là đại quan trong kinh thành, ai dám
chọc bọn hắn a.” Cũng không phải là không muốn sống nữa.
“Nga?” Bàn tay khẽ vỗ một tiếng kinh ngạc, đại quan kinh thành? Lớn bao nhiêu? Thượng thư? Thừa tướng?
“Ha ha, đại quan, hắn có thể lớn đến mức nào?” Thị vệ râu quai nón cùng các thị vệ khác hai mặt nhìn nhau cười một tiếng. Đứng ở chỗ này chính là
Tiêu Dao Vương gia dưới một người, trên vạn người, cũng sẽ không có
Vương gia lớn hơn đi? Vậy chỉ có thể là hoàng thượng.
“Công tử, vị phu nhân này nói là sự thật.”
“…”
“Ai đánh chất nữ của ta?”
Thình lình xuất hiện tiếng hô khiến mọi người sợ tới mức tản ra xung quanh,
thuận theo thanh âm không khiêm nhường kia nhìn lại. Quả thấy một nam tử trung niên mặc một bộ quan phục, đầu đội mũ quan nâng cao bụng thịt
tròn vo đi đến, mà người đi bên cạnh đã quay lại Hoa Hồ Điệp, phía sau
bọn họ là một đám nô bộc, nhìn trận trận kia quả nhiên cũng có dáng vẻ
làm quan.
“Đến rồi, đến rồi.” Mọi người nhìn thấy nhanh càng thêm nhanh vọt đến một bên, sợ bị liên lụy.
Thì ra là hắn.
Ánh mắt Dạ Tinh Thần thâm thúy chớp qua một đạo ánh sáng cực nhanh khiến
người khác không nắm bắt được, mày kiếm nhíu lại, không nghĩ đến Hoa ngự sử bình thường đàng hoàng ở Hoàng Thành, được ngựa xe cung phụng nghênh đón, trở về quê quán lại có thể có tác phong như vậy, thật là biết che
giấu bộ mặt khó coi của bản thân. Bốn thị vệ nhìn nhau một cái, đáy mắt
đều hiện lên ý cười. Không ngờ chính mình đụng phải cửa rồi, kế tiếp có
trò hay để xem.
Quả nhiên, Bắc Tiểu Lôi nhìn Hoa Hồ Điệp tìm viện binh tới. Lông mày xinh đẹp giương lên, đồ ngu ngốc lại đến.