Nữ tử ngồi ở trước gương, làn váy gấm dài kiều diễm, bên hông buộc dải lụa màu rủ xuống trên thân váy. Một đầu tóc đen như thác xõa ra. Tay ngọc
thon thon cầm chiếc lược ngà voi tinh tế chải lên sợi tóc. Đầu ngón tay
nhu thuận lướt qua mái tóc như tơ, khóe miệng cười nhẹ nhàng.
“Quận chúa.”
Ngoài cửa, một cung nữ mặc váy áo màu hồng nhạt chạy tiến vào, hé ra toàn bộ
khuôn mặt tròn đỏ hồng giống như một trái táo chín bổ nhào đến. Trên
gương mặt khả ái được khảm một đôi mắt thật to linh hoạt chớp động, có
lẽ do quá gấp nên hơi thở hổn hển.
Nữ tử nghe thấy quay người
lại, lộ ra một khuôn mặt trái xoan tinh xảo. Lông mày đen như vẽ, mắt
ngọc mày ngài, môi anh đào phấn hồng lấp lánh ánh sáng mê người, kiều
diễm ướt át. Nhìn vào cung nữ tròn núc ních, khóe miệng giương lên, để
lộ ra tươi cười dịu dàng.
“Tiểu Duyệt, có chuyện gì sao?” Xem bộ dáng lo lắng của nàng ta, khuôn mặt đỏ bừng càng đỏ hơn.
“Quận, quận chúa.” Tiểu Duyệt thở sâu nói. “Tiêu Dao Vương gia tiến cung.”
“Cái gì?” Nữ tử bỗng đứng lên, chiếc lược ngà voi trên tay rơi xuống mặt
đất. Trong đôi mắt to mọng nước lóe ra ánh sáng vui mừng. “Thật sao?
Vương gia tiến cung ư?”
“Dạ.” Tiểu Duyệt liều mạng gật đầu, bộ dáng kia so với nữ tử càng nóng vội hơn. “Đang ở Từ Ninh cung, Hoàng thượng cũng ở đấy.”
“Ở chỗ của cô cô à.” Nữ tử bỗng nhiên luống cuống vặn tay, trong lòng toát ra khẩn trương.
“Quận chúa, người không phải là luôn muốn gặp Vương gia sao? Hiện tại tranh
thủ thời gian đi a.” Tiểu Duyệt nhìn vào nữ tử đang khẩn trương, có chút sốt ruột thay nàng. Quận chúa ái mộ Vương gia cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, người bên cạnh ai cũng biết.
“Thật sự phải đi sao?” Nữ tử do dự không quyết, tuy rằng rất muốn nhìn thấy hắn. Nhưng
mỗi khi nhìn thấy hắn, bản thân lại hồi hộp căng thẳng không biết phải
làm gì.
“Quận chúa, Vương gia nếu như đi rồi, người không biết phải bao lâu mới có thể lại gặp được Vương gia đâu.” Tiểu Duyệt nói.
“Cái này—“ Nữ tử luống cuống khẽ cắn răng, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, trong mắt sáng tuôn ra dũng khí. “Được rồi, vậy ta đây sẽ đi gặp hắn.”
Hai tay càng dùng sức mà xiết chặt lẫn nhau, trái tim bùm bùm nhảy lên.
“Đi thôi.” Vừa cúi thấp đầu suy nghĩ nỗi lòng, vừa muốn đi ra ngoài.
“Quận chúa.” Tiểu Duyệt vươn tay ra ngăn nữ tử lại, có chút bất đắc dĩ.
“Làm sao vậy?” Nữ tử mê muội nhìn Tiểu Duyệt, không phải muốn đi gặp Vương gia sao?
“Quận chúa, người cứ để nguyên bộ dáng này mà đi sao?” Tiểu Duyệt nhìn bộ dáng buông thả của nữ tử, lắc lắc đầu.
Nữ tử cúi đầu xuống nhìn, bản thân vẫn còn mặc áo đơn màu trắng mộc mạc,
sợi tóc cũng là hỗn độn tán loạn, có vài sợi rủ xuống ở trước ngực.
Khuôn mặt trái xoan nhất thời đỏ lên, thật sự là thất lễ.
“Quận
chúa, để Tiểu Duyệt trước tiên trang điểm cho người một phen. Đảm bảo
người đứng ở trước mặt Vương gia, ngài ấy nhất định sẽ kinh ngạc.” Tiểu
Duyệt suy nghĩ nói. Nghĩ Tiểu Duyệt nàng bản lĩnh khác không có, nhưng
chải đầu búi tóc, ngay cả Hy Thái hậu cũng từng khen ngợi qua.
“Hắn mới không biết.” Nữ tử tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng lại nhịn
không được chờ mong. Có sao? Hắn cũng sẽ nảy sinh kinh ngạc đối với mình một lần sao?
“Làm sao lại không chứ?” Tiểu Duyệt đưa Quận chúa
đến trước gương đồng, một lần nữa ngồi xuống. “Quận chúa thiên sinh lệ
chất(1), tính tình ôn nhu dịu dàng. Nếu như Tiểu Duyệt là nam tử nhất
định sẽ yêu thương người.”
“Huyên thuyên.” Nữ tử bị lời nói của Tiểu Duyệt chọc cười.
“Quận chúa, người còn không tin à.” Tiểu Duyệt vừa nói, tay lại không nhàn
rỗi. Chải đầu, vấn tóc, cài trâm, động tác thật sự nhanh nhẹn. Một lát
sau, một bóng dáng nữ tử phiêu dật mỹ lệ xuất hiện ở trong gương đồng.
“Quận chúa, thế nào? Hiện tại chúng ta có thể đi gặp Vương gia rồi.”