Tiêu Dao Vương phủ, đám người gia phó vội vã quét tước sửa sang lại trong
ngoài phủ, vội vàng đem một chiếc đèn lồng đỏ chót treo lên, vội vàng
chuẩn bị yến tiệc mời tân khách, tóm lại, là một mảnh bận rộn.
Thế nhưng tân nương Bắc Tiểu Lôi lại nhàm chán đến muốn đánh nhau, nàng một bộ hồng y mang theo Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt làm loạn đông tây cả
ngày, lại vẫn như cũ ồn ào không thú vị.
“Này, nam nhân họa thủy
kia đang ở nơi nào?” Ngày hôm đó, Bắc Tiểu Lôi ôm lấy Tả Hữu Nguyệt, dắt theo Tả Hữu Tinh ngăn cản một gia đinh.
“Vương phi tốt.” Gia đinh ôm lấy đồ đạc này nọ, nhưng còn muốn hướng Bắc Tiểu Lôi hành lễ.
“Tốt cái gì mà tốt. Mau nói cho ta biết, kẻ gây tai họa kia đang ở nơi nào?” Hai mắt Bắc Tiểu Lôi hơi trừng, nàng cũng không phải là tới nghe hắn
vấn an.
“Vương gia đang ở trong thư phòng.” Gia đinh đáp, đã sớm
thành thói quen Vương phi gọi Vương gia là kẻ gây tai họa, nam nhân họa
thủy.
“Này còn không kém lắm.” Bắc Tiểu Lôi lườm hắn một cái, dắt lấy hai đứa trẻ chạy thẳng đến thư phòng.
“Nam nhân họa thủy.”
Phịch một tiếng, cùng với tiếng la của Bắc Tiểu Lôi, cửa thư phòng bị đá
văng, ánh mặt trời nhỏ vụn lập tức thừa dịp này lén lút tiến vào, thoải
mái ở trên khoảng đất trong gian phòng, quang ảnh rực rỡ.
Dạ Tinh Thần nâng lên mắt phượng hẹp dài nhìn vào ba người, đáy mắt có chút mệt mỏi. Bởi vì hôn lễ mấy ngày nữa mà bận rộn, hắn không thể không ngồi
vào thư phòng chết tiệt này để chuẩn bị.
“Chuyện gì?” Thản nhiên
hỏi, sớm đã thành thói quen với phong thái của Bắc Tiểu Lôi, cũng không
trông mong nha đầu ngang ngược này có thể trở thành thục nữ. Dù sao đi
nữa hắn cũng không còn hiếm lạ với mấy thục nữ gì đó.
“Phụ thân.” Tả Hữu Nguyệt vốn được Bắc Tiểu Lôi ôm vào trong ngực hướng phía Dạ
Tinh Thần vươn ra hai tay, mắt to tròn tràn đầy vui vẻ, hai gò má phấn
hồng lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Ôm ôm.”
Dạ Tinh Thần
nghe thấy thanh âm bập bẹ của bé, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một mạt ý
cười mê hoặc, thiếu chút nữa làm cho ba người nhìn đến ngây người.
Nha, cười cái gì mà cười, cố tình đến quyến rũ người sao?
Bắc Tiểu Lôi nhỏ giọng nói thầm, nam nhân này tuyệt đối là kẻ gây tai họa.
Chỉ cười thôi cũng có thể so với ánh mặt trời càng thêm sáng rỡ, thiếu
chút nữa khiến người ta tìm không thấy đông tây nam bắc.
“Nguyệt
Nhi, Tinh Nhi.” Dạ Tinh Thần đứng lên, bạch y thắng tuyết, áo bào phóng
khoáng dao động, nhanh nhẹn đi hướng Bắc Tiểu Lôi, từ trong tay nàng
nhận lấy Tả Hữu Nguyệt khả ái đáng yêu.
“Khanh khách…” Tả Hữu Nguyệt tiến vào trong lòng Dạ Tinh Thần, cười đến vui sướng.
“Kẻ gây tai họa, ta muốn Kim, Ngân, Tài, Bảo cùng tiểu Thục, tiểu Lục đến
trong Vương phủ theo giúp ta.” Bắc Tiểu Lôi nói ra mục đích của nàng, đã qua lâu như vậy, nàng lại nghĩ tới hẳn nên để mấy người kia, tiểu nha
đầu, tiểu suất ca đến bên cạnh mình.
Dạ Tinh Thần suy nghĩ một chút, mới nhớ ra Bắc Tiểu Lôi nói đến tứ huynh đệ cùng hai tiểu nha đầu kia.
“Được, ta đây sẽ để người đi Đằng Phong sơn trại. Nguyên vốn cũng là muốn đi
thỉnh mời nhạc phụ, nhạc mẫu xuống núi tham dự hôn lễ của chúng ta.”
Bắc Tiểu Lôi nghe thấy hắn nhắc tới cha mẹ, khóe môi cong lên, nàng vẫn
không quên lúc trước là lão nương bọn họ đem chính mình đuổi đi. Hừ, tức giận của nàng còn chưa tiêu tan đâu.
Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu
Lôi trề môi, đáy mắt sáng tỏ hiện lên ý cười. Nha đầu này vẫn còn vì
chuyện lúc đấy tức giận đây. Bất quá hắn lại muốn cảm ơn cha mẹ Bắc Tiểu Lôi, nếu không có bọn họ, bản thân làm sao khiến cho nha đầu này theo
mình trở về Vương phủ dễ dàng như vậy chứ.
“Nguyệt Nhi, Tinh Nhi, các con có muốn xuất phủ đi chơi không?”
Dạ Tinh Thần cười nhẹ, nhìn vào Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt. Trong lòng
biết nhắc tới xuất phủ, Bắc Tiểu Lôi khẳng định cũng là sốt ruột không
kém đây.
“Được xuất phủ sao?” Quả nhiên, Bắc Tiểu Lôi vừa nghe
đến Dạ Tinh Thần nói được ra khỏi phủ, hai tròng mắt liền phát sáng lên. Đã nhiều ngày, vì hôn lễ sắp đến, nàng vẫn luôn bị nhốt ở trong Vương
phủ, vốn đang nhàm chán đến sắp không chịu được, hiện tại vừa nghe được
ra khỏi phủ tự nhiên hưng phấn hẳn lên.
“Tinh Nhi muốn đi sao?” Dạ Tinh Thần không để ý đến Bắc Tiểu Lôi, chính là cúi đầu nhìn vào Tả Hữu Tinh.
Tả Hữu Tinh nhìn Dạ Tinh Thần, lại nhìn Bắc Tiểu Lôi. Cái đầu nhỏ thông
minh ngay lập tức hiểu được trong lời nói của Dạ Tinh Thần nhưng thật ra là vì Bắc Tiểu Lôi, lập tức gật gật đầu.
“Muốn.”
“Tốt
lắm, chúng ta cùng nhau ra ngoài phủ chơi đùa đi.” Nam nhân cười đến ôn
nhu dịu dàng, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt.