Tả
Hữu Nguyệt thấy bộ dáng phát hỏa của Bắc Tiểu Lôi, hơi sợ mà tiến vào
trong lòng Dạ Tinh Thần. Mở to đôi mắt đen tròn nhìn vào nàng, tựa hồ bị lửa giận của nàng hù sợ.
“Lôi Nhi, không được hù đến Nguyệt Nhi.”
Nam Thi Phượng trông thấy bộ dáng đáng yêu của Tả Hữu Nguyệt đang sợ hãi,
hướng Bắc Tiểu Lôi một cái liếc mắt, đem phong thái tao nhã tuyệt mỹ của nàng phá hủy sạch sẽ.
Bắc Tiểu Lôi nhìn đôi mắt to tròn ngập
nước của Tả Hữu Nguyể đang nhìn mình, cố gắng áp chế cơn giận xuống, hé
ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. “Nguyệt Nhi không sợ, mẫu thân
đã đem người xấu đều đuổi đi rồi.”
Dạ Tinh Triệt nhìn bộ dáng cố
gắng áp chế lửa giận vỗ về Tả Hữu Nguyệt của Bắc Tiểu Lôi, lại cảm thấy
trái tim hơi nhảy, có một loại cảm giác động tâm. Nữ tử này rõ ràng nóng nảy như lửa, lại đối với nữ nhi nhận nuôi dụng tâm như vậy, hắn lại
thấy được một mặt thiện lương của nàng. Đôi mắt thâm thúy lóe sáng, thật tò mò nữ tử chói mắt như lửa này đến tột cùng có bao nhiêu mặt đây?
“Giống bộ dáng gì chứ?”
Hy Thái hậu vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Bắc Tiểu Lôi, liền cảm thấy chán
ghét. Một chút điềm đạm của nữ tử cũng không có, lần đầu gặp lúc tiến
cung lại bị nàng gạt. Càng nghĩ càng không chịu nổi, nữ tử như vậy làm
sao xứng đôi với Thần Nhi? Nhưng mà Thần Nhi, tính tình hài tử này lại
rất quật cường, phóng ra mẫu đơn đỏ thì không thích, lại tuyển cây cỏ
dại. Càng kì quái hơn là, hai người còn chưa có hài tử, lại nhận nuôi
hai đứa bé lai lịch không rõ. Đây không phải rất hoang đường sao?
Phu phụ Bắc Phong Phi hai mặt nhìn nhau, Hy Thái hậu đối với Lôi Nhi bất
mãn quá mức rõ ràng, bọn họ muốn làm bộ như không biết cũng khó khăn,
nhưng bọn họ cũng không lo lắng, với tính tình của Lôi Nhi chắc chắn sẽ
không chịu thiệt. Hơn nữa bọn họ nhìn ra được Dạ Tinh Thần đối với Lôi
Nhi là thật lòng, chỉ cần hai đứa chúng nó hạnh phúc, phản ứng của những người khác cũng xem như không là cái gì.
“Thái hậu, Hoàng thượng, Vương gia, hôn lễ có tiếp tục hay không?”
Người chủ trì đi lên, cúi thấp đầu dò hỏi. Không nghĩ tới hôn lễ hôm nay của
Tiêu Dao Vương gia lại phát sinh nhiều chuyện rối loạn như vậy. Phỏng
chừng những chuyện này ngày mai sẽ truyền đi khắp Hoàng thành, trở thành chuyện phiếm lúc trà dư sau bữa ăn của nhân dân.
“Đương nhiên.” Dạ Tinh Triệt gật đầu.
“Không được—“ Tô Tâm Nhu uống đến say khướt mà đi ra, Lại bộ Thượng thư xấu hổ đi theo phía sau. Nữ nhi thật là bị hắn làm hư rồi, nhưng là nữ nhi bảo bối hắn một mực yêu thương.
“Quá khó nhìn, giống cái dạng gì.”
Hy Thái hậu ở bên này bị Bắc Tiểu Lôi chọc tức vẫn chưa tiêu tan, Tô Tâm
Nhu lại có bộ dáng kia đi ra, không thể nghi ngờ đổ thêm dầu vào lửa,
chỉ thấy lông mày Hy Thái hậu nhíu lại, tức giận nhìn trừng trừng Tô Tâm Nhu đang say rượu, hướng Lại bộ Thượng thư quát.
“Tô đại nhân,
thỉnh ngươi quản giáo trông nom lại nữ nhi của mình cho thật tốt, không
có một chút dáng vẻ nữ tử, thật sự là mất mặt nữ tử Dạ Liêu chúng ta.
Ngoài sáng là đang mắng Tô Tâm Nhu, nhưng trong lòng lại mắng cả Bắc Tiểu Lôi. Rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Bắc Tiểu Lôi thông minh, lông mày nhướng lên. Tiếp nhận lấy Tả Hữu Nguyệt,
lẳng lặng nhìn Hy Thái hậu, cũng không cùng bà phát hỏa, khó được cho bà mặt mũi.
“Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đi vào trong tiếp tục dự lễ đi.” Dạ Tinh Triệt hướng mọi người vẫy vẫy tay.
Đám người quay mình trở về đại sảnh, chỉ có Lại bộ Thượng thư bị Hy Thái
hậu mắng, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, vừa xấu hổ vừa giận. Cuối cùng
kéo lấy Tô Tâm Nhu cũng là đi vào.
Sau một phen dày vò, Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi rốt cuộc thuận lợi vào động phòng.