Quản gia mặc một bộ áo vải xanh thẫm thở hổn hển, từ ngoài Vương phủ một đường gào vào bên trong.
Người hầu trong đình viện đều tò mò mà nhìn hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho quản gia trở thành một bộ dáng lo lắng luống cuống như vậy.
Mặt trời ở trên bầu trời xanh biếc tỏa sáng, ánh dương quang rực rỡ sái lạc, gió mát không khí quang đãng.
“Phát sinh chuyện gì?”
Dạ Tinh Thần đứng lên, bộ trường bào trắng kéo lên, gương mặt tuấn tú
ngưng trọng lại. Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra sao? Gần đây rất không yên ổn, chẳng lẽ có âm mưu gì khi bọn hắn không có ở đây đã bắt đầu rồi sao?
“Quản gia, ngươi đang ở đây gào lên cái gì? Có phải có tin tức của Nguyệt Nhi và Tinh Nhi rồi không?”
Bắc Tiểu Lôi nghe thấy tiếng quản gia, trong chốc lát đã chạy đến cạnh cửa, vẻ mặt chờ mong nhìn vào quản gia đang chạy tới. Đã qua mấy ngày rồi,
Kim Ngân Tài Bảo cùng cha mẹ đều truyền về tin tức nói vẫn không phát
hiện ra tung tích của hai hài tử, nàng đã sắp tức giận đến mức tính tình càng ngày càng nóng nảy, chỉ kém không đem Vương phủ hủy đi thôi.
“Hồi Vương phi, vâng, đúng vậy, vừa rồi có một tên khất cái đến trước vương
phủ truyền lời, nói nội trong mấy ngày nữa tiểu thế tử cùng tiểu quận
chúa sẽ trở về.” Quản gia dừng lại, lồng ngực càng không ngừng phập
phồng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng lộ ra vẻ mặt kích động.
“Thật sao?”
Bắc Tiểu Lôi quả thực không thể tin được tin tức mình vừa nghe, tìm lâu như vậy cuối cùng cũng có tin tức của hai tiểu hài tử trở về? Hai mắt sáng
rực lấp lánh ánh sáng kích động, tựa hồ toàn bộ lo lắng, khẩn trương ở
thời khắc này đều được phóng thích cả ra.
Sau khi Dạ Tinh Thần
nghe được lời nói của quản gia, tuấn mi hơi nhíu lại. Hắn điều động trên dưới Ám Ảnh lâu, kể cả thế lực triều đình cũng không tra ra được tung
tích bọn nhỏ ở nơi nào. Hiện tại lại được báo cho biết bọn nhỏ sắp trở
về rồi? Ở bên trong rốt cuộc cất giấu chuyện không minh bạch gì mà bọn
họ chưa biết đây?
“Tên tiểu khất cái kia ở nơi nào?” Vẻ mặt Dạ Tinh Thần ngưng trọng nhìn vào quản gia, hỏi.
“Này, kẻ gây tai họa này, ngươi nghiêm mặt làm gì vậy? Chẳng lẽ chuyện hai
hài tử trở về làm ngươi không cao hứng sao?” Bắc Tiểu Lôi đang vui mừng
lại nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của Dạ Tinh Thần, vui sướng trong
lòng giống như bị người giội cho một gáo nước lạnh, chết tiệt, hắn mất
hứng vì bọn nhỏ trở về sao? Nếu như hắn dám nói phải, nàng sẽ không
buông tha cho hắn.
“Không có.” Dạ Tinh Thần gật đầu, nhìn Bắc
Tiểu Lôi hỏi. “Chẳng lẽ Lôi Nhi nàng không thấy lạ sao? Tại sao chúng ta tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, hiện tại
lại đột nhiên có tin tức nói bọn nhỏ sắp trở về rồi? Nàng không cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều chỗ đáng nghi sao?”
Bắc Tiểu Lôi
sửng sốt, lời của hắn cũng không phải không có đạo lý. Thế nhưng nàng
không quản được nhiều như vậy, binh đến tướng ngăn, lửa đến nước chặn.
Chỉ cần bọn nhỏ có thể an an bình bình trở về, những chuyện khác nàng
đều không để tâm.
“Ta không quản nhiều như vậy, Tinh Nhi và
Nguyệt Nhi trở về là được rồi.” Nghĩ nhiều như vậy không phải tự làm mệt chính mình sao?
“Vương gia, tiểu khất cái kia đưa xong lời nhắn đã đi rồi.”
Quản gia nhanh chóng trả lời, sau khi nghe thấy lời nói của Dạ Tinh Thần
cũng cảm thấy ngưng trọng. Sẽ không phải thật sự có vấn đề gì chứ?
“Thật sao?” Dạ Tinh Thần nhẹ lẩm bẩm, có lẽ đối phương đã sớm có tính toán.
Như vậy chỉ có thể đợi hai đứa nhỏ trở về, xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Bắc Tiểu Lôi mới mặc kệ vẻ thần thần bí bí đấy của Dạ Tinh Thần, nàng hiện tại chỉ biết rằng hai tiểu bảo bối sắp trở về rồi. Ống tay áo đỏ rực khẽ vung, tóc đen lay động, hướng quản gia ở một bên
phân phó.
“Quản gia, gọi những người tìm kiếm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi trở về đi.”
“Vâng, Vương phi.” Quản gia lui ra ngoài.
“Tốt, hiện tại ta đi tìm Tiểu Thục, Tiểu Lục, cha mẹ cùng Kim Ngân Tài Bảo
nói cho họ biết tin tức bọn nhỏ sắp trở về rồi.” Bắc Tiểu Lôi phất phất
tay với Dạ Tinh Thần. “Kẻ gây tai họa, sau khi bọn nhỏ trở về mà ngươi
vẫn trưng ra bộ dáng chết tiệt này, xem ta trị ngươi thế nào.”
Dạ Tinh Thần sửng sốt, nhìn vào bóng lưng rời đi của nàng mà nở nụ cười.