Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 108: Cảnh thái bình giả tạo



Giây phút ấy, hầu như tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn ra ngoài điện.

Một nhóm thị vệ vây quanh một nam tử mặc triều phục Nhiếp Chính Vương màu đen, bốn góc có hoa văn rồng bay uốn lượn đi tới, hắn bước đi thẳng tắp, dáng bộ thong dong, bên dưới chiếc mũ đai ngọc là một gương mặt lạnh lùng như băng, dường như đối với hắn, lần nào vào cung cũng đều giống nhau, chẳng có gì đặc biệt.

Đi cùng hắn là người đã cùng mất tích - Hạ Thương Mai, bên cạnh Hạ Thương Mai là Tiêu Thác và Tô Thanh, bọn họ hơi đi lui lại phía sau, đằng sau bốn người và các thị vệ bước đi đông đều được đào tạo bài bản.

Nghiêm Vinh kích động xông lên: “Vương gia!”

Mộ Dung Khanh võ vai y: “Lui xuống trước đi”

Nghiêm Vinh lui lại một bước: “Vâng!”, nhưng vẫn khó giấu được nét mặt kích động.

Nụ cười trên khuôn mặt Nam Hoài Vương dần dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng như loài rắn độc, nhưng hắn ngay lập tức lại nở nụ cười, nhanh chân bước đến: “Hoàng huynh, huynh bình an trở về thực sự tốt quá”

Mộ Dung Khanh dừng bước, dửng dưng liếc qua hắn: “Ngươi quay lại rồi à?”

“Vâng, thần đệ đã trở về rồi.” Nam Hoài Vương nhìn hắn với vẻ vui mừng khôn xiết, dường như việc hắn bình an quay về là một chuyện vui lớn đối với y.

Lương Thái phó nhìn Mộ Dung Khanh, cả đời ông ta chưa từng thử trải qua cảnh tượng như bây giờ, vui vẻ đón mừng sự xuất hiện của Mộ Dung Khanh.

Hoàng hậu cũng như vậy, thở phào một hơi dài.

Mặc dù việc Mộ Dung Khanh quay về sẽ làm hỏng hết mưu đồ của bà ta trong thời gian này, nhưng ít ra còn hơn là để quyền giám quốc rơi vào tay Nam Hoài Vương, vì bây giờ Mộ Dung Khanh vẫn chưa thể hiện ra ham muốn theo đuổi hoàng vị.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, Mộ Dung Khanh trở về, tức là sẽ hình thành nên cục diện một đất có ba hổ, như vậy sẽ càng khó giải quyết hơn so với ngày trước chỉ đối phó riêng với Nhiếp Chính Vương.

Nhưng cho dù thế nào, cửa ải này coi như đã vượt qua được rồi.

Nhiếp Chính Vương chưa chết, ý chỉ dành cho Nam Hoài Vương ban nãy chưa được thành lập, các chứng cứ bây giờ cũng nằm trong tay Hoàng Thái hậu, chắc chắn sẽ không bị công khai, Mộ Dung Khanh biết các mối quan hệ mật thiết, nên trước mắt chắc chắn sẽ không phế Thái tử, vậy nên bức thư này cũng không thể công khai.truyện cổ đại hay

Phu nhân Nguyệt Nhung nhìn thấy Thương Mai, liên che miệng hét lên: “Không thể nào, sao cô ta lại chưa chết?”

Rất nhiều người nghe thấy câu này đều lũ lượt hướng cái nhìn kinh ngạc về phía Phu nhân Nguyệt Nhung, lời này nói ra thực sự không thích hợp chút nào.

Thương Mai cũng nghe thấy câu này, nhưng cô không nhìn bà ta mà nhìn Liên Thị ngôi bên cạnh bà ta, khẽ gật đầu với Liên Thị.

Liên Thị dường như đã biết trước cô bình an vô sự nên không tỏ ý ngạc nhiên gì, cũng chỉ mỉm cười gật đầu lại với cô.

Mấy người bước lên khấu đầu trước Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu kích động đến mức hai mắt đỏ hoe, kéo tay Mộ Dung Khanh: “Về là tốt rồi, vê là tốt rôi”

Mộ Dung Khanh nhìn Hạ Thương Mai một cái đầy ẩn ý: “Có quý nhân giúp đỡ thì cho dù có đứng trước Điện Diêm Vương cũng không bước vào được.”

Hoàng Thái hậu nhìn hắn vô cùng kinh ngạc, lại nhìn sang Thương Mai, lập tức hiểu ra, thì ra, trong thư lão Thái Hậu nhiều lần nhắc đến Hạ Thương Mai, không phải là không có lý do.

Mộ Dung Khanh đỡ Thái hậu ngồi xuống, áo choàng hất lên, quay người lại, hắn đứng trên thềm đá, như thần tiên hạ phàm, uy nghi bức người.

Các quan lại đều quỳ xuống dập đầu: “thần tham kiến Nhiếp Chính Vương gia.”

Mộ Dung Khanh nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt Lương Thái phó, Lương Thái phó là quan nhất phẩm đường triều, không cần phải quỳ xuống trước một vương gia đang tạm nắm giữ quyền lực của Hoàng đế, mà chỉ cúi người hành lễ.

Hắn hơi ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, đây là lần đầu tiên Lương Thái phó đối diện với Nhiếp Chính Vương, khí thế thua kém hơn nhiều, chỉ liếc nhìn qua rồi lại cúi đầu xuống ngay.

Thương Mai nhìn đám người đông nghịt bên dưới, lại cảm nhận được cảm giác đầy áp bức tỏa ra từ trên người hắn, cô tự động lùi lại hai bước, giữ khoảng cách nhất định với hắn.

“Đứng dậy hết đi!" Mộ Dung Khanh trâm giọng nói.

Bách quan đứng dậy, Mộ Dung Khanh khua tay, ý nói mọi người tiếp tục tham gia yến tiệc, các quan lần lượt cúi người, sau đó ngồi xuống bàn.

Mộ Dung Khanh ngôi bên cạnh Hoàng Thái Hậu, cung nhân vội vàng dọn bàn, bày thức ăn, Tiêu Thác và Tô Thanh đã ngôi xuống vị trí mà bọn họ nên có, Thương Mai định bụng rời đi.

Mộ Dung Khanh lại đưa tay gọi cô lại: “Thương Mai, nàng ngồi với bản vương đi.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Thương Mai, dường như ai cũng đã nhìn thấy cô khi cô lên tiếng hủy hôn ngày đó, lúc ấy mặc dù cảm thấy cô rất đáng thương, nhưng cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt hóng chuyện mà thôi.

Nhưng, ai cũng không nghĩ đến thiếu nữ khổ sở đáng thương đó bây giờ đang đứng bên cạnh Nhiếp Chính Vương.

Hôm đó, cô cởi bỏ khăn trùm đỏ, mạnh mẽ ngoan cường, trên đầu đeo đầy đồ trang sức, khoác trên người hỉ phục bằng lụa quý giá, nhưng từ lời nói của cô vẫn nghe ra được số phận éo le, trong phủ chịu đựng đủ mọi giày vò, vô cùng đau khổ.

Hôm nay, cô mặc một bộ đồ đen vải thôi, tùy tiện búi tóc lên, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm đơn giản, không hề có một thứ trang sức dư thừa nào khác, nhưng cô vẫn toát ra vẻ cao quý nổi bật như vậy, khí chất không hề tầm thường.

Ai tin ý thì có thể nhận ra được, khí chất này cực kỳ giống với Liên Thị khi còn trẻ.

Hạ Oanh Nhiễm siết chặt nắm tay, ánh mắt hận thù dính chặt lấy Thương Mai, vừa rồi khi tuyên bố hôn sự của nàng ta và Thái tử, lại chẳng có mấy ai để ý, cho dù có nhìn nàng ta thì cũng chỉ là lướt qua, nàng ta dường như không hề cảm thấy cảm thấy được chú ý.

Nhưng Hạ Thương Mai chỉ đứng đó thôi, đã thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người, thậm chí có người còn thốt ra âm thanh kinh ngạc.

Tâm trạng Hạ Thừa tướng vô cùng phức tạp, ông không ngờ Hạ Thương Mai và Mộ Dung Khanh vẫn còn sống, hơn nữa hai người còn cùng nhau quay về, Nhiếp Chính Vương để cô ngồi bên cạnh mình, xem ra hôn sự này đã được quyết rồi.

Trong lòng ông ta dâng lên cảm giác sợ hãi, sự sợ hãi này xen lẫn với một cảm giác gần giống như hối hận, nếu như biết trước được cô có thể đi đến bước này thì những năm đó ông đã không bỏ qua cô như thế.

Nhưng nhiều năm như vậy rồi, không có ân tình mà chỉ toàn là thù hận, có một người mạnh mẽ hận mình là một sự uy hiếp tiềm tàng, ông không thể giữ sự uy hiếp này lại.

Nếu ông ta không sử dụng đến thì nó phải bị đào thải.

Nam Hoài Vương cũng ngồi xuống, sắc mặt hắn không hề thay đổi, giống như hắn chưa từng thèm muốn vị trí Giám quốc này vậy.

Khi Mai Phi thấy Mộ Dung Khanh trở về thì cũng đã yên tâm.

Ít nhất thì có thể tạm thời giữ cho mình một con đường sống.

Bà nhìn Thương Mai, trong lòng đã có tính toán riêng.

Bà vô thức nhìn sang Nghi Phi ngôi bên cạnh, Nghi Phi dung mạo trầm lắng, nhưng trong đáy mắt có thể thấy lửa giận đang dâng lên, Hạ Thương Mai đã biết bí mật của bà ta, bà ta nhất định phải nghĩ cách giết Hạ Thương Mai, Mai Phi nghĩ đến đây, trong lòng như đã định chắc con đường tiếp theo mình phải đi.

Sau khi Mộ Dung Khanh và Thương Mai ngồi xuống, nhìn về phía Kỳ Vương gia, ánh mắt lạnh lẽo dần dần thu lại, thay vào đó là nụ cười vẽ lên bên khóe miệng: “Kỳ Vương gia, bản vương đã mong chờ ngài vào cung rất lâu rồi đấy.”

Kỳ Vương gia thoải mái trả lời: “Nhiếp Chính Vương, bản vương nhìn thấy ngài, trong lòng coi như đã yên tâm được rồi, hòa ước này, phải có ngài ký kết, bản vương mới yên lòng.”

Mộ Dung Khanh giả vờ không biết gì liên nói: “Kỳ Vương, bản vương có ở đây hay không thì hiệp ước với Bắc Mạc vẫn phải tiếp tục, hai nước bang giao hòa hảo, ra sức thúc đẩy hai nước cùng phát triển, là quốc sách tốt, bản hiệp ước này, ai quyết cũng vậy thôi, ý nghĩa vân không thay đổi, là thấy hòa bình và phát triển làm tôn chỉ.”

Khi hắn nói lời này thì nhìn sang Thái tử, Thái tử hôm nay chột dạ, thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn thì lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.

Kỳ Vương gật đầu, cảm động nói: “Đúng vậy, đúng vậy, một quốc sách tốt, phải tiếp tục duy trì vê sau.”

Mộ Dung Khanh chỉ vào mấy tên thích khách bên dưới, hỏi: “Mấy kẻ này là sao? Tại sao lại quỳ ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.