Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 135: Phu nhân đâu



Phủ Thừa Tướng có hai hoa viên, một cái là tiền hoa viên, một cái là hậu hoa viên.

Tiền hoa viên không lớn bằng hậu hoa viên, hai hoa viên được nối liền bằng một cái hồ, chỉ là được cách nhau bởi các kiến trúc.

Phần lớn khu vực trong hậu hoa viên là sau này mới được xây dựng lên, âm thầm xâm chiếm đất đai của người dân, chuyện này cũng từng gây nên sự tranh cãi, sau này lão phu nhân lại bỏ tiền ra mua lại số đất đó mới làm chuyện này lắng xuống.

Hậu hoa viên có một khu rừng trúc, rừng trúc này đã có sẵn từ lâu, phủ Thừa Tướng chỉ xây lên một bức tường bao vây khu rừng trúc đó lại, sau đó lại xây thêm vài cái đình hóng gió ở hậu hoa viên, xây thêm mấy hòn núi giả trong hồ.

Nhưng mà mấy năm gần đây rất hiếm có người bước vào hậu hoa viên, bởi vì trong khu rừng trúc kia có rắn độc, Hạ Thừa Tướng từng sai người đi bắt, nhưng vẫn không thể diệt sạch, dần dần không có ai dám đến nữa.

Lúc nãy phu nhân Nguyệt Nhung đến báo, nói Liên Thị sẽ đến nơi này, cho nên lão phu nhân mới bất đắc dĩ dời trận địa đi, nếu đổi là ngày thường, bà sẽ không bao giờ đến hậu hoa viên.

Tiết mục sắp xếp sẵn ngày hôm nay là làm Liên Thị đi ra ngoài, vì bây giờ bà đã mù không nhìn thấy nữa, hơn nữa bà cũng không thích giao tiếp với nhiều người, cho nên cho dù có đi ra ngoài thì bà cũng chỉ ngồi một mình trong đình hóng gió.

Bà đã sắp xếp Trần Ninh đi lên lôi kéo với Liên Thị, để mọi người nghe được tiếng cãi nhau của bọn họ, trong lúc cãi nhau Trần Ninh sẽ để lộ ra tư tình của ông ta và Liên Thị, làm mọi người kinh ngạc, sau đó lại thực hiện kế hoạch thứ hai.

Nhưng mà Liên Thị không ra, không thể thực hiện được mưu kế này, bà lập tức sửa ý đồ lại, nói xấu Liên Thị trước mặt Thôi Thái Phi và Lão Thái Quân, để Lão Thái Quân và Thôi Thái Phi đồng tình, sau đó lại dụ Du ma ma đi khỏi, rồi cho Trần Ninh lén đi vào, làm lại việc lần trước chưa thành công.

Như vậy, bà lại dẫn Thôi Thái Phi và Lão Thái Quân sang đó, có thể bắt được tại trận.

Cho nên khi Thôi Thái Phi bảo bà truyền Liên Thị ra, bà đã phản đối, bởi vì nếu Liên Thị đi ra trước, lại bị Thái Phi mắng chửi một trận, Liên Thị sẽ quay về hạ Chí Uyển, bà cũng không có cớ dẫn Thái Phi sang đó.

Nhưng mà không ngờ phu nhân Nguyệt Nhung lại đến báo rằng Liên Thị sẽ đến hậu hoa viên, đúng thật là trời cũng đang giúp phủ Thừa Tướng, trời cũng muốn diệt Liên Thị.

Đi suốt một đoạn đường, bước chân thảnh thơi, ngắm nhìn phong cảnh trên mặt hồ, lại nhìn hoa cỏ trong viện, vài thị nữ đi theo từ đằng xa, ong bướm chơi đùa trên đóa hoa, một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.

Bên này, phu nhân Nguyệt Nhung tay áo dài thướt tha dẫn theo một đám phu nhân cũng đi về phía hậu hoa viên nói là dẫn mọi người đi xem một loại thược dược và hoa cúc mới.

Hạ Oanh Nhiễm len lén nói kế hoạch của bọn họ cho Hạ Phương Nhi, Hạ Phương Nhi vô cùng phấn chấn, nàng ta vốn là một người thích kiếm chuyện với người khác, thích nhìn người khác bị xấu mặt, cho nên hai người cùng nhau dẫn mấy tiểu thư và công tử nhà quyền quý đến hậu hoa viên.

Sau khi Hạ Thừa Tướng đón tiếp Lương Vương xong, trong lúc nói chuyện cũng để lộ ra trong hậu hoa viên có rừng trúc, văn nhân mặc khách thích rừng trúc nhất, đều muốn đi đến xem, Hạ Thừa Tướng đương nhiên cũng vui vẻ dẫn bọn họ đi sang.

Cứ như vậy, trước trước sau sau, bốn nhóm người đều đi về phía hậu hoa viên.

Thương Mai đứng ở trước hành lang, nhìn mấy người này, nở một nụ cười lạnh.

Trần Loan Loan thấy mọi người đều đi sang hậu hoa viên, chẳng cảm thấy thú vị gì: “Mấy cậu ấm kia cứ quanh quẩn theo các nàng.”

Thương Mai mỉm cười: “Ngươi muốn đi chơi cùng bọn họ sao?”

“Không muốn, nhưng nếu không chơi cùng thì không tìm được vị hôn phu.” Trần Loan Loan cô đơn nói.

Thương Mai nhìn đôi mắt to của nàng đột nhiên trở nên buồn bã: “Loan Loan, thật ra ngươi cũng không cần tin vào mấy chuyện số mệnh kia.”

Trần Loan Loan nhìn cô: “Ta không biết, ta vẫn luôn tin tưởng nó, ta không muốn chết, thế giới này rất tốt đẹp mà.”

Việc sống sót đã trở thành một bài toán khó đối với Trần Loan Loan, Thương Mai đột nhiên phát hiện ra, thật ra có rất nhiều người chỉ muốn sống mà thôi, loại nữ tử giống như Trần Loan Loan, vì muốn thay đổi số mệnh đã được định sẵn của nàng, nàng rõ ràng không thích những cậu ấm kia, nhưng mà lại không thể không đi giao tiếp, hoặc là gả bản thân ra ngoài.

Cô nhấc chân bước đi, dẫn Trần Loan Loan từ từ đi về phía hậu hoa viên.

Sân viện vốn còn rất ồn ào náo nhiệt, nhưng vì có một lượng lớn người đã rời đi nên có vẻ có hơi yên lặng, vài tên hạ nhân đang dọn dẹp mấy rác rưởi ở dưới đất và trà bánh trên bàn, sắp xếp chuẩn bị bữa tiệc giữa trưa.

“Tin vào cái ngươi gọi là số mệnh, sau đó gả cho một người ngươi không thích, hình như có hơi mạo hiểm đó?” Trong lòng Thương Mai có chuyện khác, có nên hơi qua loa đáp lời Trần Loan Loan.

Trần Loan Loan nhìn cô, ánh nắng mặt trời ánh lên ánh mắt cô, có ánh sáng rực rõ: “Nghe ngươi nói kia, đúng là người no không biết cái khổ của người đói, ngay cả việc sống sót còn không được thì làm sao đi tìm người mình thích đây? Hơn nữa tình yêu không phải là tất cả trong cuộc sống, bởi vì còn sống mới là chuyện quan trọng nhất, ngươi có thể sống tốt, đương nhiên có thể bàn đến ước mơ, tình yêu gì đó cùng ta, ngươi thử xem nếu từ nhỏ đến lớn đều có người nói với ngươi, nếu đến năm mười chín tuổi mà ngươi còn không thành thân thì ngươi sẽ chết, bởi vì không có phu quân độ kiếp cho người, chắc chắn ngươi sẽ giống ta thôi.”

Đối với quan điểm đáng kinh ngạc của Trần Loan Loan, Thương Mai cứ luôn có cảm giác xuyên không, cô cảm thấy Trần Loan Loan mới là cô gái xuyên không, dư sức xứng đôi với Tiêu Thác, ít nhất cũng tốt hơn một số người dung chi tục phấn nhiều.

Thật sự không hiểu nổi trong đầu Tiêu Thác đang nghĩ gì nữa.

“Đúng rồi, ngươi từng gặp Tiêu Thác chưa?” Thương Mai hỏi nhìn đám người càng đi càng xa phía trước, bắt đầu đoán thời gian.

“Ta chưa gặp hắn, hắn chưa gặp ta.”

“Hả?” Thương Mai nghiêng đầu nhìn nàng.

“Tổ mẫu và lão phu nhân Hầu phủ từng lén nói chuyện, muốn gả ta sang đó, ta lập tức lén đi gặp Tiêu Thác, nhưng mà sau đó người Hầu phủ lại nói Tiêu Thác không muốn gặp ta, ta biết ngay hắn không thích ta.”

“Hắn chưa từng gặp qua người, sao có thể nói không thích chứ?”

“Thanh danh của ta không tốt, ta cũng không biết những chuyện nữ tử cần biết, ta nghe A Vũ cô cô nói chuyện với tổ mẫu, nói Tiêu Thác thấy mấy cô nương cầm kim thuê, không thích cô nương cầm kiếm.”

Thương Mai nhíu mày: “Ta đã từng gặp gỡ Tiêu Thác, cũng không cảm thấy hắn sẽ thích cô nương cầm kim thêu.”

“Vậy thì là hắn chê ta nên tìm đại một cái cớ để từ chối.” Nàng vừa đi vừa nói, lại nhìn xung quanh: “Phủ Thừa Tướng của các ngươi sao lại lớn vậy chứ? Đi một lúc lâu rồi mà còn chưa đến hậu hoa viên sao?”

“Lớn lắm.” Thương Mai cũng biết chuyện lén chiếm đất dân, chuyện dùng bạc để làm êm chuyện kia cũng chỉ là do lão phu nhân mời mấy chủ đất đai đó đến, dùng thân phận ức hiếp, tùy tiện trả chút bạc là xem như xong chuyện, bách tính cũng e ngại địa vị của phủ Thừa Tướng nên chỉ giận chứ không dám nói gì.

Nếu muốn thật sự truy cứu lên, phủ Thừa Tướng chẳng chiếm được chút lý nào cả.

Khoảng nửa canh giờ trước, Du ma ma đã dẫn theo Liên Thị đi đến hậu hoa viên tản bộ.

Đi được một lúc thì Liên Thị bảo mệt, Du ma ma đỡ bà vào một gian phòng nghỉ trong hậu hoa viên nghỉ ngơi.

Phòng nghỉ được xây dựng trước rừng trúc, từ trước đến giờ rất hiếm người đến chỗ này, đặc biệt là bên chỗ rừng trúc còn có một ổ rắn thanh trúc, đã rải bột lưu huỳnh vài lần nhưng vẫn chưa đuổi đi được, ngay cả hạ nhân cũng không đến.

Sau khi đỡ Liên Thị vào phòng nghỉ ngơi rồi, Du ma ma ngồi ở ngoài đình hóng gió bên ngoài phòng nghỉ ngơi, lấy một túi giấy dầu từ trong ngực ra, trong đó có ít điểm tâm, hôm nay còn chưa ăn sáng, bà ngồi ở ngoài đình hóng gió ăn tạm một ít.

Mới vừa ăn xong một miếng bánh hoa quế đã thấy Thuý Ngọc cô cô đi bên người lão phu nhân đi đến: “Ủa không phải là Du ma ma đây sao?”

Du ma ma nhướng mày lên, lạnh nhạt liếc nhìn Thuý Ngọc cô cô, không nói gì.

Thuý Ngọc cô cô cầm theo một cái rổ, bước lại nói: “Ma ma ở đây làm gì? Phu nhân đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.