Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 209: Ngươi muốn sống cuộc sống thế nào



Trần Loan Loan che miệng, nhìn chằm chằm bức tranh của Thương Mai, rồi trợn tròn mắt: “Người đàn ông này là ai? Thật cường tráng, nhưng tại sao tỷ lại không vẽ rõ mặt? Mấy đốm đen đen này là gì thế? Ồ, ngay cả bộ phận này tỷ cũng vẽ ra? Thương Mai, tỷ thật vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.”

Thương Mai bình tĩnh nói: “Ngươi mau lau nước miếng của mình đi, đừng làm bẩn tranh của ta, đây là tranh kinh mạch và huyệt vị.”

“Tranh huyệt vị? Tỷ muốn dùng cái này để luyện y thuật à?” Trần Loan Loan hỏi.

“Không sai.” Thương Mai thu hồi bức tranh, thấy khuôn mặt thất vọng của Trần Loan Loan thì nói: “Đợi sau này ngươi thành thân rồi, sẽ biết thật ra cơ thể đàn ông cũng không đẹp đến thế.”

“Sao tỷ lại biết? Chẳng lẽ tỷ đã nhìn thấy rồi à? Tỷ nhìn thấy của ai thế?” Trần Loan Loan chớp mắt nhìn cô hỏi.

“Ta chưa nhìn thấy.”

“Tỷ chưa nhìn thấy sao lại vẽ sinh động đến thế? Nhất là chỗ đó của đàn ông, nhưng ta đã nhìn thấy rồi, trước đây ta đã từng nhìn thấy “tiểu đệ của đường đệ.” Trần Loan Loan thần bí nói.

“Ngươi đúng là tên trộm!” Thương Mai bật cười: “Được rồi, chẳng phải ngươi nói hôm nay có chuyện phải làm à? Sao còn chưa đi?”

“Ta không vội, khi nào về sẽ thuận tiện đi ngang qua lấy chút đồ trong phủ đệ Lễ Thân vương cho Tổ mẫu.”

“Phủ Lễ Thân vương?” Trong lòng Thương Mai chấn động, nghĩ tới từ shock (sốc) mà Lễ Thân vương đã nói.

“Dù gì hôm nay ta cũng rảnh rỗi, không bằng ta cùng ngươi tới phủ Lễ Thân vương một chuyến, trước đây hắn từng giúp đỡ ta, nhưng ta chưa tới cảm tạ hắn.” Thương Mai nói.

Trần Loan Loan nói: “Vậy thì còn gì bằng, dù gì ta cũng không thích hắn, vì hắn quá nghiêm túc.”

Thương Mai rất hy vọng Lễ Thân vương cũng là người xuyên không, vậy thì trong không gian này vẫn có đông hương của mình, chí ít là mình không cô độc đến thế.

Nhưng liệu chuyện này có khả thi không?

Cô không quá quen thuộc với bối cảnh thời đại này, nên không hiểu nhiều về chuyện buôn bán qua lại giữa Đại Chu với nước ngoài, càng không biết rốt cuộc thời đại tương ứng với lịch sử triều đại mà cô đang sống ở đâu?

Thời hiện đại tây y được xem là y học hiện đại, là hệ thống y học hoàn toàn mới dựa trên nền tảng khoa học và thí nghiệm để xây dựng, có lẽ vào khoảng thế kỷ mười bảy, lý thuyết máy móc mới bắt đầu phổ biến, từ shock này được dịch từ tiếng Anh, dựa theo sự phát triển nền văn minh của Đại Chu hiện nay, có lẽ là vào thời Đường, vậy thì từ shock này chẳng có ý nghĩa gì, nên không thể xuất hiện vào lúc này được.

Nên cô quyết định đi thăm dò Lễ Thân vương một lát.

Nói xong cô đứng dậy, Thương Mai bảo Đại Đao ở lại rôi dẫn Tiểu Khuyên cùng theo Trần Loan Loan.

Trên đường, Trần Loan Loan vẫn luôn hỏi Thương Mai, có phải cô vẽ tranh huyệt vị với dụng ý khác đúng không?

Thương Mai nói: “Ta đã đồng ý với Hoàng hậu nương nương là phải chữa lành vết thương trên chân Lương Vương, giờ cơ thể Lương Vương đã gần khôi phục rồi, nhưng trước khi chữa trị điên cuồng, ta phải đánh gãy hai chân hắn.”

Trần Loan Loan ngạc nhiên: “Thương Mai, tỷ đang nói đùa à?”

Thương Mai nhún vai đáp: “Không, ta nói thật đó, Lương Vương là người tàn bạo, hại nhiều cô gái như thế, đánh gãy hai chân hắn là còn nhẹ đó.”

Vẻ mặt Trần Loan Loan ngưng trọng, chỉnh một tư thế khác rồi nói: “Thương Mai, ta có chuyện muốn nói với tỷ.”

“Chuyện gì thế?”

Trần Loan Loan nói: “Thật ra đánh giá bên ngoài về Lương Vương có hơi bất công, thật ra hắn không hề tàn bạo, người cũng rất tốt, lúc tỷ chữa trị cho hắn đừng cố ý hạ độc tổn thương hắn.”

Thương Mai bật cười: “Được, ta biết chuyện này từ lâu rồi, chỉ cố tình chọc ghẹo ngươi thôi. Hơn nữa, tại sao người biết hắn là người tốt? Ngươi rất thân với Lương Vương à?”

“Không phải ta, mà là tổ mẫu ta, tổ mẫu ta là lão tao bao, rất thích chơi đùa với võ tướng trẻ tuổi.”

“Cái gì? Ta không nghe lầm chứ? Ngươi mới nói tổ mẫu ngươi là lão tao bao?”

Rốt cuộc từ tao bao này là có từ thời cổ đại, hay tới hiện đại mới có? Thương Mai cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.

“Đúng vậy, chính Lễ Thân vương đã nói thế.”

“Con người cứng nhắc như Lễ Thân vương sẽ nói những lời như thế với tổ mẫu ngươi à?”

“Bọn họ luôn nói với nhau mọi thứ, ta cảm thấy tổ mẫu ta đã xem Lễ Thân vương là bạn tốt rôi.”

Thương Mai dò hỏi: “Vậy ngươi hiểu rất rõ về Lễ Thân vương?”

Trần Loan Loan gật đầu đáp: “Ừm, ta biết hết, vì ta thường xuyên tới Vương phủ mà.”

“Vậy ngươi biết chuyện gì? Mau nói cho ta nghe.”

Trần Loan Loan nói: “Hắn có một Vương phi, Vương phi này là Công chúa Bắc An, tới đây để hòa thân, đến giờ vẫn chưa sinh con, nên Cẩn Thái phi luôn hy vọng hắn sẽ cưới người khác, nhưng hắn không chịu, còn nói trừ khi Vương Phi tìm người đàn ông khác, hắn mới đồng ý cưới, như vậy mới công bằng.”

Thương Mai cảm thấy Lễ Thân vương có thể nói ra những lời này, nhưng đây không phải đáp án mà cô muốn biết: “Trước đây hắn đã từng bị thương chưa? Chính là vết thương cực kỳ nghiêm trọng đến mức suýt chết đó...”

Thương Mai nhìn nàng ta mong đợi, hy vọng có thể nghe thấy câu khẳng định từ Trần Loan Loan.

“Tất nhiên là hắn từng bị thương rồi, triều đình có nhiều thân vương như vậy, gần như tất cả đều đã ra chiến trường, nên bị thương là chuyện thường tình, nhưng ta lại nghe tổ mẫu nói, năm đó Lễ Thân vương bị thương rất nghiêm trọng, quân y tưởng rằng hắn sẽ chết, không ngờ sau khi hôn mê mấy ngày, hắn đã nhặt lại một mạng.”

Sao Thương Mai lại không biết sự tàn khốc trên chiến trường chứ? Sống chết là chuyện thường tình ở trên đời.

Nghĩ đến vết sẹo trên người Mộ Dung Khanh, có lẽ hắn đã bị thương rất nhiều lần trên chiến trường, hơn nữa còn mấy vết thương sâu, gần như có thể lấy mạng.

Nhưng cũng may là hắn còn sống.

Trong thế giới này, sống sót thật sự không dễ dàng, Thương Mai lại cảm thấy, thật ra cuộc sống bình thường cũng rất hạnh phúc.

Có của cải sung túc như thế, nhưng phải dùng tính mạng để đổi lấy.

Còn hàng ngũ như Tấn Quốc Công và Hạ Thừa tướng thì chắc chắn không hề hiếm thấy ở triều Đại Chu và mấy quốc gia khác, đây đều là những thứ dị dạng được sinh ra từ sự tranh giành quyền lực, khiến người khác căm ghét, cô không khỏi thở dài, chẳng lẽ bọn họ không thể sống bình yên cả đời được à?

Nếu thấy đủ thì được.

Còn nếu không thấy đủ, cho dù leo lên ngôi Hoàng đế thì sao chứ? Giống như Hoàng đế Bắc Mạc kia, đến giờ vẫn còn muốn xâm chiếm đất đai các nước khác để mở rộng lãnh thổ, thậm chí không tiếc việc trăm họ lầm than, rốt cuộc trong mắt mấy người nắm quyền này, tính mạng bách tính là thứ gì?

Thương Mai thật sự hy vọng, cuối cùng Mộ Dung Khanh sẽ trở thành người như vậy.

Nghĩ đến đây, cô hỏi Loan Loan: “Loan Loan, ngươi có biết ngươi muốn sống cuộc sống thế nào không?”

Trần Loan Loan trả lời không hề do dự: “Chính là sống tiếp.”

“Nếu ngươi có thể thuận lợi sống qua mười chín tuổi, ngươi hy vọng cuộc sống sau này sẽ như thế nào?”

Trần Loan Loan sửng sốt một lát rồi nói: “Ta thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”

Nàng chống cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta sẽ thành thân, sinh con, mua một căn nhà, mỗi ngày có thể ăn ba bữa, rồi nuôi thêm mấy con gà, Tiêu Thác thích ăn cổ vịt và uống rượu, nên ta sẽ đi học cách ủ rượu, rồi ngày nào cũng cùng huynh ấy uống mấy chén.”

Thương Mai hơi cảm động, không ngờ hòn ngọc quý trong tay Trần phủ, lại mong muốn có một cuộc sống đơn giản như thế.

Nhưng cô cũng không khỏi bật cười: “Ngươi thật sự muốn gả cho Tiêu Thác à?”

“Tất nhiên rồi.” Trần Loan Loan lại nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Trước đây ta cảm thấy tùy ý tìm một người nào đó rồi gả cho họ, nhưng qua mấy ngày theo đuổi đại ca Tiêu Thác, ta cảm thấy nếu huynh ấy thật sự có thể lấy ta thì quá tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.