Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 236



Hạ nhân dâng trà tới, lão phu nhân cầm lên nhấp một ngụm nhỏ, nhìn Hạ Thương Mai qua làn sương mù mờ mịt, bà ta biết mục đích của cô, báo quan chỉ để thu hút sự chú ý của mọi người, như vậy mọi người sẽ chú ý tới Tướng phủ, đồng nghĩa với việc giám sát Tướng phủ.

Lão phu nhân nặng nề thở ra một hơi: “Lam Ngọc cũng đã bị ngươi dùng hình, chuyện này chúng ta bỏ qua đi. Lão thân cho người gửi thêm ít đồ tới Hạ Chí Uyển coi như Lam Ngọc xin lỗi ngươi, ngươi thấy như vậy có được không?”

Thương Mai cười khẩy: “Không, lão phu nhân, mặc dù Hạ Chí Uyển không giàu có như các nhà khác ở Tướng phủ nhưng thứ gì cần có đều có, không cần lão phu nhân ban thưởng.”

Lam Ngọc nghe thấy Thương Mai hăm doạ, không chịu nhượng bộ thì rất tức giận: “Không phải ngươi cũng đã đánh ta rồi đấy sao? Nếu truy cứu trách nhiệm thì lão phu nhân cũng có thể truy cứu ngươi.”

“Người trêu chọc trước là kẻ hạ tiện, ngươi không biết sao?” Thương Mai lạnh lùng nhìn bà ta: “Hơn nữa ta đang nói chuyện với lão phu nhân, liên quan gì đến ngươi? Đứng sang một bên.”

Lão phu nhân nhìn Lam Ngọc đang đầy giận dữ thì nói: “Được rồi, ngươi xuống đi.”

Lam Ngọc không cam tâm: “Lão phu nhân, cho dù báo quan thì chúng ta cũng không chịu thiệt đâu. Nàng ta đâu có bằng chứng chứng minh là ta làm, cũng không phải nàng ta nói gì quan phủ cũng tin.”

Lão phu nhân đập bàn, nghiêm giọng nói: “Cút!”

Lam Ngọc bị cơn giận của lão phu nhân doạ sợ bất giác rùng mình, không dám nói thêm gì nữa, mang tâm trạng khó chịu lui ra.

Lão phu nhân nhìn Thương Mai: “Lão thân cảm thấy không thể báo quan, nếu ngươi vẫn thấy không thoải mái thì hãy đánh bà ấy thêm lần nữa”

Lam Ngọc ở ngoài cửa nghe thấy câu này thì không thể tin vào tai mình, vừa rồi lão phu nhân còn nói sẽ bảo vệ bà lần này, vậy mà bây giờ lại cho Hạ Thương Mai đánh bà để trút giận?

Thương Mai đáp lời: “Có lẽ lão phu nhân cũng biết trận hoả hoạn vừa nãy ở hậu hoa viên đã thiêu rụi rất nhiều vật liệu gỗ của ta, mà tường vây cũng bị đổ.

Lão phu nhân hừ lạnh: “Ngươi định tính món nợ này cho lão thân à?”

“Chỉ cần điều tra là sẽ biết ai làm, thật ra sự đối lập trong Tướng phủ rất rõ ràng, không phải người của ta thì ắt là người của lão phu nhân.”

“Vậy ai biết được có phải ngươi cố ý cho người phóng hoả, đẩy tường vây rồi đổ tội cho lão thân không?” Lão phu nhân cũng không ngốc, nếu thừa nhận vào lúc này thì Hạ Thương Mai sẽ càng có lý để không tha hơn.

Thương Mai cười lạnh lùng: “Suy đoán của tổ mâu không phải không có lý, thế hay là mời quan phủ thuận tiện điều tra luôn chuyện này đi”

Lão phu nhân cả giận nói: “Vậy đi, không nói tiếp được với ngươi nữa mà.”

Thật ra trong lòng lão phu nhân rất bực tức, từ lúc nào mà bà và Hạ Thương Mai đã đến mức phải nói chuyện với nhau rồi? Lúc trước ở trong phủ, lời bà ta nói tương đương với thánh chỉ, ai dám trái lời?

Sự bực tức bất lực của lão phu nhân lại khiến Lam Ngọc cho rằng bà ta đang sợ, bà không thể chấp nhận được lão phu nhân cứ vậy mà thoả hiệp.

Không biết Hạ Oanh Nhiễm đã đứng ở cửa từ lúc nào, nàng ta ngoắc tay gọi Lam Ngọc tới, nhẹ nhàng khuyên giải: “Ngươi cũng đừng trách tổ mẫu, bây giờ tổ mẫu không thể không kiêng ky nàng, trừ khi nàng chết, nếu không tổ mẫu cũng phải nhìn sắc mặt nàng ta.”

Lòng Lam Ngọc khẽ động, ngẩng đầu nhìn Hạ Oanh Nhiễm: “Ý nhị tiểu thư là?”

Hạ Oanh Nhiễm xua tay: “Ta không có ý gì, chỉ muốn khuyên nhủ ngươi vài câu thôi, nếu ngươi thật sự muốn dàn xếp ổn thoả thì bưng một chén trà vào, dập đầu câu xin, có lẽ nàng sẽ đối xử khoan hồng với ngươi.”

Lam Ngọc nhẹ giọng nói: “Nhị tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Hạ Oanh Nhiễm cong môi cười nhẹ, cá đã cắn câu.

Lão phu nhân thấy Thương Mai không chịu buông tha thì phát cáu: “Hạ Thương Mai, ngươi đừng có khinh người quá đáng.”

Đao lão đại thấy lão phu nhân cao giọng thì ánh mắt trở nên sắc lạnh, hắn bước lên trước một bước rồi nói: “Lão phu nhân, bà cũng đừng có khinh người quá đáng.”

Lão phu nhân nhìn chằm chằm Đao lão đại: “Nô tài của ngươi đều láo xược thế này sao?”

Thương Mai cười nhạt “Hết cách rồi, nô tài của lão phu nhân láo xược với ta, mà nô tài của ta cũng không dễ bắt nạt, bảo vệ chủ tử mà, có đúng không?”

Lão phu nhân ước gì có thể đuổi Thương Mai đi, cứ dây dưa vướng víu thế này bà ta thật sự rất mệt mỏi: “Được, ngoài việc báo quan thì những thứ khác đều nghe ngươi.”

Thương Mai chỉ chờ mỗi câu này: “Được, nếu đã như vậy thì xin lão phu nhân giao Lam Ngọc cho ta.”

“Lão thân vừa nói ngươi có thể đánh bà ấy một trận.” Lão phu nhân bất mãn.

“Lão phu nhân hiểu lầm rồi, ta không muốn đánh hay trừng phạt bà ta, ta muốn lão phu nhân giao bà ta cho ta” Thương Mai sửa lại.

“Ngươi có ý gì?” Lão phu nhân giật mình, cảm thấy có gì khác thường bèn nhìn chằm chằm Thương Mai hỏi.

“Giao cho ta… xử lý!”

Lão phu nhân chợt nhận ra mục đích tối nay cô đến không phải thật sự muốn báo quan mà là muốn Lam Ngọc.

Cô muốn giết Lam Ngọc sao? Cô dám?

Mặc dù Lam Ngọc kiêu căng, ngu ngốc nhưng cũng đã đi theo hầu hạ bà từ lâu, giết Lam Ngọc không nghi ngờ gì đồng nghĩa với việc nói cho những người trung thành với bà trong phủ rằng bà ta đường đường là lão phu nhân của Tướng phủ nhưng lại không bảo vệ được một nô tài, lão nhân bên cạnh bà đều có thể mặc cho cô giết, sau này còn ai dám trung thành với bà nữa?

“Đánh chó phải nhìn chủ, Hạ Thương Mai, ngươi tưởng lão thân sợ ngươi sao?” Lão phu nhân nhíu mày, nói với vẻ sắc bén.

Thương Mai nở nụ cười nhàn nhạt: “Lão phu nhân không muốn báo quan, cũng không giao hung thủ cho ta, vậy lão phu nhân muốn làm sáng tỏ chuyện này thế nào?”

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Lão thần nói rồi, ngươi có thể đánh bà ấy.”

Thương Mai lắc đầu: “Xem ra lão phu nhân không chịu nhường bước rồi.”

Đúng lúc này, Lam Ngọc bưng trà vào, quỳ gối trước mặt Thương Mai: “Đại tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, đại tiểu thư muốn đánh muốn giết, nô tỳ đều nghe theo người. Chén trà này là nô tỳ xin nhận tội với người.”

Sự thay đổi này khiến Thương Mai cũng hơi giật mình.

Lão phu nhân chợt cau mày, hai tay nắm chặt tay ghế, có xúc động muốn đứng lên.

Lam Ngọc đã theo bà hơn ba mươi năm, bà quá hiểu tính Lam Ngọc, trước giờ bà ta luôn khinh thường Hạ Thương Mai, bây giờ lại càng hận đến tận xương, sẽ không có chuyện chịu quỳ trước mặt cô để nhận tội.

Trong trà có độc!

Lam Ngọc điên rồi sao? Hạ độc Hạ Thương Mai chết ở đây, muốn chọc trời à?

Thuý Ngọc cũng nhận ra, vội vàng tiến lên: “Được rồi, ngươi ra ngoài đi, đừng làm loạn nữa, có chuyện gì lão phu nhân sẽ giải quyết, không cần ngươi tham dự”

Nói xong bà định lấy trà của bà ta đi.

Nhưng Lam Ngọc không chịu để cho bà ấy cầm đi, vẫn quỳ trên đất nhìn thẳng vào Thương Mai rồi nói: “Đại tiểu thư, xin người tha thứ cho nô tỳ!”

Thương Mai nhìn thấy thì cũng hiểu rõ, cô gật đầu với Đao lão đại: “Mang trà lên đây.”

Nếu cô không nhìn nhầm thì vừa nãy Hạ Oanh Nhiễm ở bên ngoài.

Đầu độc cô là lỗi của Lam Ngọc, không liên quan gì đến Hạ Oanh Nhiễm, nếu muốn truy cứu thì cũng chỉ có thể truy cứu tới lão phu nhân.

Từ bao giờ Hạ Oanh Nhiễm lại trở nên thông minh như thế? Học được cách lợi dụng người của lão phu nhân để ra tay với cô.

Nghĩ lại thì trong chuyện này cô cũng có không ít công lao đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.