Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 263



Sau khi người tặng quà về thì các quan viên trong triều tới bái kiến.

Lão thái quân kỳ quặc nói: “Thật kỳ lạ, trước kia mọi người thấy Hạ Thương Mai đều như thấy shit, không ai dám đến gần vì sợ bốc mùi, bây giờ lại lũ lượt kéo đến, kỳ lạ, kỳ lại”

Không ai để ý đến những gì lão thái quân nói, đã vào chốn quan trường có mấy ai không mặt dày?

Chỉ khi Hạ đại tiểu thư vui vẻ thì mọi chuyện mới dễ dàng.

Khi lão thái quân về, Trần Loan Loan ở trên xe ngựa vẫn rất vui mừng: “Không ngờ nhiều người yêu thích Thương Mai như vậy, thật sự rất mừng cho nàng.”

Lão thái quân lắc đầu: “Nha đầu ngốc, cháu hiểu cái gì? Được tất cả mọi người nâng niu trong lòng bàn tay không phải chuyện gì may mắn, nếu Hạ Thương Mai đủ thông minh thì nên nhìn rõ thực tế. Nếu nàng không chữa được thì sự yêu quý của người dân hôm nay sẽ trở thành ác ý vạn phần, có thể xé nát nàng thành từng mảnh.”

Trần Loan Loan nói: “Cháu tin Thương Mai có thể làm được.”

Lão thái quân mỉm cười một cách khó đoán: “Loan Loan, cháu về nói với nàng nếu có thể thì đến đảo người điên một chuyến đi.”

“Nhưng có phát hiện ra điều gì ở đảo người điên đâu.” Trần Loan Loan đáp.

“Người của Vương gia cử đi không phát hiện nhưng nàng có thể, là đại phu, khả năng quan sát của nàng cao hơn người thường rất nhiều.”

“Đảo người điên có thể tìm được cách chữa bệnh ạ?”

“Chưa chắc, nhưng nhất định có manh mối có thể giúp nàng bắt được kẻ đứng sau gây nên chuyện này.”

“Trong chuyện này còn có kẻ đứng sau sao ạ?”

“Cho nên.” Lão thái quân nhìn nàng ấy: “Lão thân để cháu đi theo Hạ Thương Mai là không sai, học hỏi thêm đi, cháu vẫn còn non lắm”

Vừa nói bà vừa véo má Trần Loan Loan: “Khuôn mặt này véo thích ghê, véo thêm cái nữa”

Trần Loan Loan bĩu môi: “Tổ mẫu, người không thể nói rõ hơn chút sao? Người biết nhiều chuyện như vậy, sao không nói thẳng với nàng luôn?”

“Nói rõ hơn thì không vui nữa, mà rất nhiều chuyện ta chỉ biết một nửa, vẫn cần nàng tự giải quyết mới được.”

Trần Loan Loan nhảy xuống xe ngựa: “Vâng, cháu quay lại nói với nàng đây.”

Lão thái quân nhìn Trần Loan Loan nhanh chóng hoà vào dòng người đông đúc, khe mỉm cười.

Thương Mai đã sẵn sàng để xuất phát đến vùng dịch.

Trần Loan Loan nói lại những lời lão thái quân nói với mình cho Thương Mai, Thương Mai nghe xong thì đáp: “Thật ra không cần tổ mẫu ngươi nói, ta cũng sẽ tới đảo người điên một lần.”

“Vậy khi nào ngươi đi đưa ta đi cùng với!”

“Ngươi đến đó làm gì?”

“Học hỏi thêm đó, tổ mẫu nói ta đi theo ngươi để học hỏi kinh nghiệm.”

Thương Mai đeo hòm thuốc trên lưng bước ra, Tô Thanh đã chờ ở cửa, thấy cô tới thì nói: lương gia bảo ta vào vùng dịch cùng người.”

“Được.”

Phía sau Tô Thanh còn có hơn chục thị vệ, đều được chọn lọc từ Vương phủ.

Nhiệm vụ của họ là bảo vệ Thương Mai.

Vào trong vùng dịch, tình hình nghiêm trọng hơn Thương Mai nghĩ lúc đầu.

Thôn làng này đã trở nên cực kỳ mất trật tự, lối vào thôn đã bị chặn lại, có lực lượng quân lính hùng hậu canh gác, không ai được phép vào. Đường vào thôn không có một ai, thi thoảng có thể nhìn thấy những người lính mặc áo giáp đi tuần, cực kỳ cảnh giác.

Tô Thanh đi phía trước, bước đi cực kỳ thận trọng.

Lý tướng quân phụ trách vùng dịch, biết Hạ Thương Mai sắp tới nên đã đứng sẵn ở nhà thờ tổ trong thôn nghênh đón.

“Hạ đại phu, tất cả những người bị bệnh đều bị nhốt trong nhà thờ tổ, mấy ngày nay liên tục có người chết.” Lý tướng quân nhìn thấy  Thương Mai thì lập tức báo cáo tình hình.

Thương Mai trả lời: “Không vội đi gặp người bệnh, phiên tướng quân đưa ta đi một vòng trong thôn.”

“Đi dạo trong thôn?” Lý tướng quân giật mình, đại phu nào tới cũng đi xem bệnh nhân trước, đi dạo trong thôn có ý nghĩa gì?

“Đúng thế, ta muốn xem địa hình của thôn Thạch đầu.” Thương Mai nói một câu không rõ.

Thôn Thạch đầu là nơi đầu tiên bùng phát dịch bệnh cương thi, có thể đoán được người bệnh được đưa ra từ đảo người điên khi ấy đã trốn ở thôn Thạch đầu.

Nhưng vào thời điểm đó cũng không thu hút nhiều sự chú ý, vì suy cho cùng cũng chỉ có vài trường hợp.

Thương Mai cảm thấy lần cắn người đó bị phát hiện có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, những bệnh nhân này thường sẽ chết trong khoảng mười ngày, nên họ phải căn thời điểm thích hợp ra tay để kéo dài bệnh dịch.

Bệnh này lây truyền khi cắn người, có nghĩa là một lần họ sẽ cắn vài người, giống như hạt giống mầm bệnh di truyền.

Trước kia phát hiện một bệnh nhân cắn người ở thôn Thạch đầu, hắn bị giam ở nha môn, cuối cùng chết mất.

Nếu một lần họ căn hai người thì sau khi bị phát hiện ở nha môn, căn bệnh này hẳn sẽ không còn, nhưng không lâu sau nó lại bùng phát, đồng nghĩa với việc họ có một nơi chuyên giấu những người bệnh này, đến thời điểm thích hợp sẽ thả ra.

Thương Mai phải tìm ra nơi đó, loại bỏ hoàn toàn rồi mới tiến hành điều trị. Nếu không bên này cô đang nghiên cứu phương thuốc, bên kia tiếp tục thả ra thì dù nghiên cứu ra được cũng gây ra rất nhiều hoảng sợ, cũng sẽ chết rất nhiều người.

Những bệnh nhân này có một đặc điểm rất dễ nhận thấy, đó là mùi hôi thối trên cơ thể họ.

Để che đi mùi này sẽ phải sử dụng mùi rất nồng, có thể là mùi thơm hoặc mùi thối hơn.

Thương Mai đi một vòng trong thôn nhưng không phát hiện ra điều gì.

Trong thôn mười nhà, chín không, người không mắc bệnh thì được xếp ở chung, người bị bệnh thì ở trong nhà thờ tổ.

Thôn Thạch đầu dựa lưng vào núi nhưng đều là núi đá, có rừng nhưng cũng không được tính là rậm rạp, không che được nhiều.

“Lý tướng quân, gần đây có hang động nào không?” Thương Mai hỏi.

Lý tướng quân lắc đầu: “Không có, khi mạt tướng dẫn quân vào đã kiểm tra xung quanh, gần đây không có hang động nào.”

“Không có hang động? Vậy có nơi nào có thể giấu người không?”

“Cũng không cói”

Thương Mai không khỏi hồ nghi, chẳng lẽ là cô đoán sai?

Mặc dù có rất nhiều thôn làng ở ngoại thành, nhưng đều là vùng đất bằng phẳng, không dựa núi như thôn Thạch đầu.

Cô nghĩ cũng không thể giấu trong Kinh Thành, vì mùi thối này không giấu được, hơn nữa gần đây trong Kinh Thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, có thể nói là đào ba tấc đất, cho nên ổ bệnh cương thi không thể ở trong Kinh Thành.

Lý tướng quân thấy cô chỉ lo đi dạo lăng xăng thì hơi bực, cho rằng Hạ Thương Mai chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, mua danh chuộc tiếng mà thôi.

Nhưng bởi có Tô Thanh ở đây nên ông ta cũng không dám nói rõ mà chỉ ám chỉ: “Hạ đại phu, người xem địa hình cũng vô dụng, địa hình không giúp được gì cho người bệnh, chúng ta vẫn nên đi xem bệnh nhân thì hơn.”

Thương Mai nhìn xung quanh: “Không vội.”

Cô nói xong thì đi bộ lên núi.

Lý tướng quân kéo Tô Thanh lại: “Tô tướng quân, Hạ đại phu có thật sự chữa được bệnh không thế? Người trong thôn Thạch đầu đêu ôm hy vọng rất lớn với nàng, đừng làm mọi người thất vọng.”

Tô Thanh đáp: “Nàng ấy sẽ cố gắng hết sức, nhưng có chữa được hay không thì không ai có thể bảo đảm.”

“Cố gắng hết sức? Ngươi thấy nàng vào đây cũng không đi gặp bệnh nhân, chỉ đi loanh quanh trên núi thì cố gắng hết sức cái gì?” Lý tướng quân thực sự rất tức giận, mỗi ngày ở đây đều có rất nhiều người chết, lòng ông ta khó chịu.

“Nàng có ý riêng của mình.” Thật ra Tô Thanh cũng không biết Thương Mai có ý gì nhưng hăn tin tưởng cô.

Lý tướng quân thở dài: “Còn chẳng bằng mấy đại phu vì tiền mà tới, dù sao họ cũng vào chữa bệnh cho bệnh nhân.”

Tô Thanh hỏi: “Bây giờ trong nhà thờ tổ có đại phu không?”

“Có, là đại phu tới từ khắp các nơi, họ không cần tiên mà thực sự vì người dân.” Lý tướng quân nhìn theo bóng lưng Thương Mai, buồn rầu nói: “Đó mới là đại phu thực sự, họ biết vì sao mình đến, họ bất chấp nguy hiểm ở lại đây, điều đó thật đáng kính nể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.