Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 270



Nguyệt Nhung phu nhân nửa nằm ở trên ghế trước hành lang, mặc một chiếc áo mỏng, gương mặt không chút phấn son đã không tính là xinh đẹp trẻ tuổi nữa, mái tóc dài vừa gội xong để xõa lại thoang thoảng mùi thơm, trông có vẻ rất tươi mát.

Đàn ông có đôi khi sẽ thích cơ thể trẻ trung đầy sức sống, có đôi khi lại nhớ tình cũ, quần áo không bằng mới, người không bằng cũ.

Bà ta ngẩng đầu, nhìn mặt trăng tròn vành vạch, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Nhưng bà ta nhanh chóng lau đi, lộ ra vẻ quật cường.

Bà ta biết, cách đó không xa có một bóng đen đang nhìn chằm chằm vào bà ta.

Bà ta chậm rãi nhắm mắt lại. Tối nay sẽ có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất, Thùy Nga sẽ trở thành người của ông ta, như vậy vẫn có lợi cho mình. Bởi vì bà ta một tay đẩy Thùy Nga qua, Thùy Nga tóm lại sẽ nói giúp mình vài câu trước mặt ông ta.

Loại khả năng thứ hai là ông ta nhìn thấu được Thùy Nga, chất vấn Thùy Nga. Con nha đầu Thùy Nga này không dám bịa đặt lung tung, sẽ nói lại đúng như sự thật. Cho nên ông ta sẽ đến, lại là hít Hòa Hợp Hương rồi tức giận đến.

Bên ngoài phòng có từng bông Y Lan Hương đang nở, trong phòng lại đang đốt cánh Mạn Đà La với số lượng được cân nhắc vừa vặn. Từ sau khi trong phòng xảy ra chuyện lần trước, bà ta lại bắt đầu nghiên cứu về hương liệu. Bà ta thua trong tay hương liệu, cuối cùng, bà ta sẽ lợi dụng những hương liệu đó.

Trước kia, bà ta vẫn luôn trông cậy vào con gái mình, nhưng trong lòng bà ta thật ra hiểu rất rõ, bất kể Hạ Oanh Nhiễm có tiến vào hay không, bà ta đều sẽ không quản được chính mình.

Bà ta nở mày nở mặt hơn mười năm, đã không thể trở về cuộc sống không được coi trọng này nữa.

May mà mấy năm qua bà ta tích góp được ít bạc, số bạc này cũng đủ để bà ta thu mua được một ít kẻ hầu hạ trong phủ.

Phòng sắp bị phá bỏ, sân trước không tha cho bà ta, một khi bị phá đi, bà ta lại phải dọn đi. Rời khỏi tướng phủ, bà ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cho nên bà ta nhất định phải dùng mọi cách để ở lại đây.

Tiếng bước chân vang lên. Bà ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ông ta và lặng lẽ thở dài: “Ngài tới rồi?”

Trong mắt Hạ thừa tướng trong mắt đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt khiến ông ta từng yêu lại từng hận này.

Sau khi trút cơn giận chính là một trận mây mưa giống như cuồng phong bão tố.

Thùy Nga trở lại Nhã Uyển, đứng ở ngoài cửa, trên người mặc trang phục của Hạ Oanh Nhiễm, trên đầu cài cây trâm bạch ngọc, gương mặt được trang điểm tinh tế. Nhưng tất cả những điều này lại nực cười tới mức nào?

Nàng ta vẫn luôn biết Trần Nguyệt Nhung chỉ muốn lợi dụng nàng ta, nhưng không ngờ được bà ta sẽ lợi dụng như vậy.

Nàng ta nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện ra vẻ oán hận.

Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Nhung phu nhân dịu dàng xin mặc quần áo cho Hạ thừa tướng, mái tóc dài để xõa với thái độ dịu dàng ngoan ngoãn, không nói một lời nào.

Hạ thừa tướng cũng không nói gì với bà ta. Sai lầm đêm qua làm ông ta rất phiền não. Ông ta khinh thường Trần Nguyệt Nhung, cũng không có yêu thương gì, vốn là người không nên động vào nhất.

“Tướng gia đi thong thả!” Nguyệt Nhung phu nhân phúc thân đưa tiễn, nước mắt hoen mi.

Hạ thừa tướng xoay người rời đi, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

“Chờ đã!” Nguyệt Nhung phu nhân bỗng nhiên xông tới, từ phía sau ôm lấy ông ta, rất nhanh lại nói với giọng nức nở: “Tướng gia, lại để cho ta ôm ngài một lát đi. Ta biết sau lần này, ngài sẽ không trở lại thăm ta nữa. Ta cũng sắp phải rời khỏi tướng phủ, làm phu thê một thời gian, tóm lại vẫn khó có thể bỏ xuống. Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ mong được ôm ngài một lát như vậy thôi.”

Nước mắt thấm ướt phần áo phía sau lưng ông ta. Hạ thừa tướng thấy phiên chán nhưng vẫn có chút thương tiếc. Phần thương tiếc này khiến ông ta làm ra một quyết định rất sai lâm.

“Ai nói nàng phải rời khỏi tướng phủ chứ? Tướng phủ lớn như vậy, tóm lại vẫn có chỗ cho nàng nương thân.” Hạ thừa tướng thản nhiên nói.

Vẻ mặt Nguyệt Nhung phu nhân chợt vui mừng: “Ngài vẫn để cho ta ở lại tướng phủ sao?”

“Nàng là mẫu thân của Oanh Nhiễm, không nên rời khỏi phủ. Nàng rời đi, tất cả suy đoán trong dân chúng đều sẽ thành sự thật.” Khi Hạ thừa tướng nói tới điều này, còn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng dù ông ta có hận người phụ nữ nữa, trước sau vẫn phải để ý tới mặt mũi.

“Xin lỗi, ta đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng trong mấy chục năm sống với ngài, ta chưa từng có chút gian dối nào. Ta biết, bây giờ ta nói gì, ngài cũng sẽ không tin. Nhưng tấm lòng ta lại có thể sáng như mặt trăng, mặt trời. Nếu ngài không đuổi ta đi, cho dù ta có phải làm nô tỳ bên cạnh ngài cũng thấy thỏa mãn.”

Hạ thừa tướng bước nhanh rời đi. Ông ta không muốn nghe lời như vậy, cũng không muốn mình mềm lòng.

Bây giờ, bà ta chỉ có thể làm công cụ ấm giường.

Sau khi ông ta đi rồi, Nguyệt Nhung phu nhân thản nhiên kêu một tiếng: “Thùy Ngai”

Thùy Nga đi vào, khom lưng nói: “Phu nhân!”

Nàng ta cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.

Nguyệt Nhung phu nhân ngồi xuống sát mép giường, nhìn nàng ta: “Trong lòng ngươi không thoải mái, phải không?”

“Nô tỳ không dám!” Thùy Nga trả lời. Nàng ta sao có thể chỉ không thoải mái chứ? Đơn giản là vô cùng hận bà ta.

Nguyệt Nhung phu nhân thản nhiên cười: “Tướng gia không để ý tới ngươi, ngươi cũng không cần tự ti. Chuyện ta đã hứa với người thì sẽ làm được. Chỉ cần ta trở lại sân trước, ngươi lại còn có hi vọng.”

Thùy Nga ngẩng đầu, không nhịn được oán giận nói: “Phu nhân đã sớm biết tướng gia sẽ không để mắt tới nô tỳ?”

Nguyệt Nhung phu nhân lắc đầu: “Không, ta chỉ là đánh giá thấp sự thông minh của hắn. Ta có lòng nâng đỡ cho ngươi đi lên, lời một câu ích kỷ, ngươi là người bên cạnh ta, ngươi ra mặt, ta cũng ra mặt theo, chung quy còn tốt hơn phải chịu cảnh cô đơn ở đây.”

Lúc này, sắc mặt Thùy Nga vẻ mới đỡ hơn: “Phu nhân thật lòng nâng đỡ cho nô tỳ đi lên sao?”

“Tất nhiên rồi. Chúng ta liên thủ, ít nhất sẽ không bị người ngoài bắt nạt. Ngươi qua đây, ta nói với ngươi mấy câu.” Nguyệt Nhung phu nhân vẫy tay.

Thùy Nga bước tới, ghé tai qua.

Sau khi nghe xong, nàng ta phúc thân nói: “Vậy nô tỳ sẽ đi tìm người điều tra.”

Nguyệt Nhung phu nhân lấy bạc ra, đưa cho nàng ta rồi phất tay một cái: “Đi đi. Trong phủ này không thể lại có một phu nhân nữa.”

Có một số việc sẽ tích dày phát mỏng, tích dày phát mỏng cũng có thể áp dụng trên phương diện gây nghiệp chướng.

Ông ta và lão phu nhân đều không ngờ tới, vào thời điểm quan trọng này, Trần Nguyệt Nhung gần như bị vứt bỏ lại nhảy ra cản đường.

Hôm nay, có một người khách tới thăm Tây Môn Hiểu Nguyệt.

Người tới chính là Nguyệt Nhung phu nhân của Hạ thừa tướng.

Sau khi Tây Môn Hiểu Nguyệt được gả qua, chưa từng gặp Nguyệt Nhung phu nhân, nhưng trước đây từng đánh chính diện, cho nên vẫn nhận ra được.

“Ngươi tới đây làm gì?” Tây Môn Hiểu Nguyệt bị giam trong địa đạo. Từ khi phố Tây Bắc xuất hiện người bệnh cương thị, triều đình đã hạ chỉ cho tất cả mọi người ở góc phía Bắc này không được tự tiện rời đi, cho nên nàng xem như bị nhốt ở đây.

Nguyệt Nhung phu nhân bảo Thùy Nga tìm người điều tra, Thùy Nga cho gã sai vặt hầu hạ Hạ thừa tướng ít bạc, biết được Hạ thừa tướng và Tây Môn Hiểu Nguyệt vẫn có lén qua lại, lại còn từng có hứa hẹn.

Nguyệt Nhung phu nhân mỉm cười nhìn nàng: “Phu nhân không mời ta vào trong ngôi một lát sao?”

“Không cần thiết phải làm vậy, ngươi đi đi.” Tây Môn Hiểu Nguyệt đuổi nàng ta đi, thậm chí cảm thấy nói chuyện với nàng ta cũng làm hạ thấp thân phận của mình.

Trần Nguyệt Nhung không thể so sánh được với nàng, các nàng xuất thân khác nhau, thân phận khác nhau, cho dù cảnh ngộ giống nhau, nàng cũng không cho rằng Trần Nguyệt Nhung có thể khí thế mà đứng ở trước mặt mình như vậy.

Nếu hai người cần đứng chung một chỗ, Trần Nguyệt Nhung nhất định phải cúi đầu.

Nguyệt Nhung phu nhân thản nhiên cười, nhìn vết sẹo trên mặt nàng: “Tuy trông phu nhân không tệ, nhưng vẫn còn kém xa tiểu thư Lâm gia. Tướng phủ này cũng thật là kỳ lạ. Cho dù xảy ra nhiêu chuyện gièm pha như vậy, nhưng không thiếu tiểu thư nhà lớn vẫn kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, muốn được gả vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.