Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 275



Sau khi Mộ Dung Khanh trở vê phủ, hắn nhìn thấy Tô Thanh đang đi đi lại lại trong chính sảnh, bộ dạng sốt ruột giống như kiến ngồi trên đống lửa.

Nhìn thấy hắn đi vào, Tô Thanh vội vàng xông lên phía trước, thấp giọng, nói: “Không chỉ Hạ Thương Mai biến mất, mà ngay cả Tiêu Thác cũng không thấy đâu. Người hầu của Tiêu Thác nói, trước khi hắn biến mất, Thương Mai đã đến gặp hắn.”

Mộ Dung Khanh hỏi: “Ý của ngươi là, họ cùng nhau biến mất ư?”

“Ta đoán như vậy.” Tô Thanh lo lắng nói: “Ta đã sai người tìm khắp Kinh Thành rồi, nhưng không có bất cứ dấu vết nào của hai người họ. Hơn nữa, ta cũng cho người tìm bên ngoài thành. Bây giờ, Đại trưởng Công chúa đã đi đến vùng dịch. Công chúa phân tích rằng, Lương Thái phó có lẽ sẽ tìm người đến kiểm tra vùng dịch, cho nên Công chúa sẽ chống đỡ bên đó trước.”

Mộ Dung Khanh không khỏi lo lắng: “Họ sẽ đi đâu được chứ? Đã hỏi chỗ Tiểu Viện chưa? Họ nói như thế nào?”

“Đã hỏi Nghiêm Vinh và Đao lão đại rồi, họ nói Hạ Thương Mai từng trở về một lần, chỉ đến một mình và thi châm cho Vương Du, sau đó đi luôn. Khi đó, mọi người đều cho rằng, Hạ Thương Mai trở lại vùng dịch, nên cũng không hỏi. Đến giờ đã đây hai ngày rồi, chỉ sợ đã có người đoán được cô ấy sẽ chạy trốn. Dù sao, Hạ Thương Mai cũng đã ký giấy bảo đảm quân lệnh, cách thời gian nửa tháng ký kết lúc trước, vẫn còn sáu ngày.”

Mộ Dung Khanh biết Hạ Thương Mai sẽ không rời đi mà không có nguyên nhân, vả lại, cô càng không bỏ trốn.

Hắn đã từng phân tích cho cô nghe, giấy bảo đảm quân lệnh không có bất cứ ràng buộc nào với cô cả. Cho dù thật sự phải đến Ngự Tiên hỏi tội, cô cũng không cần phải sợ.

Nhưng, cô rốt cuộc đã đi đâu? Hơn nữa, cô lại đi sau khi đến tìm Tiêu Thác, cô sẽ không bảo hắn cùng cô đi tìm phương thuốc đấy chứ?

Chẳng nhẽ cô có manh mối gì rồi ư?

Nhưng vì sao cô không đến nói cho hắn?

Mộ Dung Khanh không tiếp tục suy nghĩ sâu xa vấn đề này nữa, hắn theo trường phái hành động. Do đó, hắn lập tức dặn dò bên dưới chuẩn bị ngựa, rồi bảo Tô Thanh tập hợp thị vệ, ra ngoài tìm Hạ Thương Mai.

Nhưng trước khi đi, A Phúc đến.

“Vương gia, Quý Thái phi mời người qua đó một chuyến.”

Kể từ khi Tư Trúc cô cô chết, hai mẹ con họ chưa gặp lại nhau lần nào. Mộ Dung Khanh không đến thỉnh an bà ta, bà ta cũng không bảo người đến gọi Mộ Dung Khanh. Mặc dù hai mẹ con họ cùng sống dưới một mái nhà, nhưng cả hai đều coi đối phương như người vô hình.

Trong thời điểm mấu chốt này, bà ta lại muốn gặp hắn, điều này khiến Mộ Dung Khanh không khỏi lưu tâm.

“Bà ấy có nói là chuyện gì không?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng hỏi.

“Không có, Quý Thái phi chỉ bảo nô tỳ đến gọi Vương gia, không nói thêm gì nữa cả.” A Phúc nói.

Tô Thanh tiến lên trước, nói: vương gia, người qua đó thử xem sao. Có lẽ Quý Thái phi sẽ biết Hạ Thương Mai đi đâu.”

Ánh mắt của Mộ Dung Khanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Hắn nhớ lại trước đây, Quý Thái phi từng ra tay với Hạ Thương Mai, không ngoại trừ khả năng lần này bà ta lại ra tay một lần nữa.

Mộ Dung Khanh đến Thanh Ninh Các, đèn lồng trắng treo trong đám tang của Tư Trúc cô cô vẫn chưa được tháo xuống. Trong sân toàn màu trắng, con hạc giấy khổng lồ từng bay lên cao vẫn đang treo trên ngọn cây, bên trên viết dòng chữ “Cưỡi hạc bay lên tây phương cực lạc”.

Cảm giác đau đớn quen thuộc ngập tràn đáy lòng Mộ Dung Khanh, đáy mắt của hắn gần như tràn đầy hận ý.

Dừng lại một chút, sau đó hắn sải bước đi vào, thần sắc cũng khôi phục lại bình thường.

Quý Thái phi đang ở trong phòng ngủ, A Phúc dẫn Mộ Dung Khanh đến bên ngoài. Sau đó, y ta vén rèm lên, cúi người nói: “Quý Thái phi, Vương gia đến rồi.”

Bên trong truyền ra một giọng nói mệt mỏi: “Vào đi.”

A Phúc đi ra ngoài, khom người, nói: “Vương gia, xin mời.”

Mộ Dung Khanh vén rèm che lên, chậm rãi đi vào bên trong.

Bà ta nửa năm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mái tóc rũ xuống bên dưới, trên tóc đã điểm chút sương trắng, gương mặt không son phấn khiến bà ta già đi rất nhiều.

Thấy Mộ Dung Khanh đi vào, Quý Thái phi bảo thị nữ đỡ bà ta dậy, sau đó hất tay, bảo nàng ta lui ra ngoài.

Mộ Dung Khanh đứng đó, ngay đến cả đầu lông mày cũng không nhấc lên. Hắn chỉ hờ hững hỏi: “Quý Thái phi mời bổn vương đến đây có chuyện gì thế?”

Quý Thái phi nở nụ cười đầy thê lương: “Con hận mẫu phi, đúng không? Ngay đến cả một tiếng “mẫu phi” con cũng không nguyện ý gọi.”

Mộ Dung Khanh nhớ lại lúc Hạ Thương Mai gọi Hạ Thừa tướng. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ gọi ông ta là “phụ thân” hoặc “cha”. Xem ra, đôi khi đối với một số người, ngay đến cả giả bộ, bạn cũng không muốn.

“Có chuyện gì thì nói đi.” Gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Khanh đã hơi mất kiên nhẫn.

“Đối với người sinh ra và nuôi dưỡng ngươi, ngươi còn có thể lạnh lùng như vậy, thì không biết ngươi sẽ đối xử với Hạ Thương Mai tốt như thế nào đây?” Quý Thái phi thu lại bộ dạng thê lương ban nấy, lạnh lùng nói.

“Chuyện này không liên quan đến bà.”

Quý Thái phi hơi ngồi dậy, đáy mắt lạnh lẽo: “Không liên quan gì cả. Yên tâm, ai gia cũng không cầu xin ngươi đến thăm ta, cũng chưa từng trông mong, khi ta nằm trên giường bệnh, ngươi sẽ ngó nhìn một chút. Hôm nay, ta gọi ngươi đến đây, là vì ngươi vẫn là Nhiếp Chính vương của Đại Chu. Đệ đệ của ngươi muốn quay lại Kinh Thành, cần sự đồng ý của ngươi. Hôm nay, ai gia bị bệnh, bên cạnh không thể không có người chăm sóc. Ta muốn ngươi hạ lệnh, cho phép đệ đệ ngươi trở về Kinh Thành chăm sóc cho ta.”

Mộ Dung Khanh thản nhiên cười, nói: “Bên cạnh Quý Thái phi thiếu gì người chăm sóc chứ.”

“Giống nhau sao? Ta cần con trai của mình ở bên cạnh, đám người hầu trong phủ, kẻ nào một lòng với ta cơ chứ?” Quý Thái phi cáu kỉnh nói.

“Quý Thái phi tràn đầy trung khí, có thể thấy bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng, chưa đến mức phải bảo Nam Hoài vương trở về Kinh Thành chăm sóc.”

Quý Thái phi tức đến nỗi ho khan mấy tiếng. Sau khi ho xong, bà ta thở hổn hển, phải vịn vào giường để đi. Nhờ thị nữ giúp đỡ, bà ta mới đi được đến trước mặt Mộ Dung Khanh.

Bà ta cố gắng đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Mặc dù đang bị bệnh, nhưng bà ta vẫn có khí thế khinh người.

“Ai gia chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có hạ lệnh hay không?”

Mộ Dung Khanh không cân nghĩ, trực tiếp trả lời: “Không thể!”

Quý Thái phi lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm hẳn với đôi mắt hung ác: “Được, nếu đã như vậy, ngươi cũng đừng mong Hạ Thương Mai trở về.”

Mộ Dung Khanh nhướng đôi mắt thâm sâu khó lường của mình lên: “Là bà sai người bắt nàng ấy?”

Quý Thái phi cười lạnh một tiếng: “Ngươi lại coi một người phụ nữ lai lịch không rõ, không biết xấu hổ quan trọng hơn cả mẫu thân của mình. Có thể thấy, đạo lý “hiếu nghĩa” mà tổ tiên luôn nhấn mạnh không hề di truyền cho ngươi.”

Sắc mặt Mộ Dung Khanh trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Có phải bà bắt nàng ấy hay không?”

Quý Thái phi hất tay, bảo thị nữ dìu bà ta ngồi xuống ghế. Sau đó, bà ta cố gắng ngồi thẳng lưng, hơi hất cằm, ánh mắt sắc bén: “Một đổi một, ai gia trả Hạ Thương Mai lại cho ngươi, ngược lại ngươi phải hạ lệnh cho đệ đệ ngươi quay về.”

Giọng nói của Mộ Dung Khanh giống như xen lẫn tâng gió bão: “Bổn vương đã nói rồi, không thể.”

“Vậy thì Hạ Thương Mai bắt buộc phải chết.” Quý Thái phi nói với giọng điệu đầy hận ý.

Mộ Dung Khanh tiến gần một bước, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm chết người: “Hạ Thương Mai xảy ra chuyện gì bất trắc, Nam Hoài vương sẽ trở thành miếng đệm lót thi thể nàng ấy!”

“Ngươi dám?” Quý Thái phi quát lên một tiếng, đấm mạnh xuống bàn. Bệnh tình ban nãy lập tức tiêu tan, sắc mặt tái mét.

Mộ Dung Khanh cười lạnh một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm bà ta: “Bà cứ thử xem”

Quý Thái phi dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, tát cho hắn một cái, cả người run rẩy nói: “Đó là đệ đệ ruột của ngươi đấy! Nghịch tử, làm sao ai gia có thể sinh ra một đứa con trai bất hiếu như ngươi cơ chứ? Nếu biết thế này, chi bằng ta bóp chết người lúc vừa sinh ngươi ra còn hơn.”

Đáy mắt Mộ Dung Khanh trở nên lạnh lẽo, hắn nở một nụ cười châm biếm, nói: “Bà sẽ không làm vậy đâu. Năm bổn vương được sinh ra, bà được phong Quý phi, vì thế bà sẽ không nỡ đâu!”

“Cút!” Quý Thái phi giống như phát điên, cầm mấy chiếc cốc trên bàn trà đập vào người Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh dùng một tay đỡ lấy, hắn đưa tay ra rồi đột nhiên thả tay, chiếc cốc rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành. Sau đó, hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Bổn vương bảo đảm với bà, nếu Thương Mai xảy ra chuyện gì, thì đầu của Nam Hoài vương cũng sẽ giống như chiếc cốc này!”

Nói xong, Mộ Dung Khanh cười lạnh một tiếng rồi xoay người, phất tay áo rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.