Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 332: Hỏi hàn thanh thu



Thương Mai tiếp tục nói: “Điều nghi ngờ thứ hai đó chính là vì sao Hoàng thái hậu lại tứ hôn cho bọn họ. Dựa theo những lời Tráng Tráng nói trước đó thì Hoàng thái hậu vô cùng yêu thương cô em chồng Tráng Tráng này, khi bà ta biết Tiêu Kiêu phản bội Tráng Tráng để cưới thị nữ của Tráng Tráng, bà ta không hề tức giận mà ngược lại còn đồng ý, chuyện này không quái dị sao?”

Mộ Dung Khanh ừ một tiếng: “Căn cứ vào hai điều nghi vấn này thì nàng nghi ngờ cái gì? Hoặc là nói, nàng suy đoán ra cái gì?”

Thương Mai ngừng lại, cô nhìn Mộ Dung Khanh không biết nên nói hay là không nên nói.

Mộ Dung Khanh nhìn ra cô đang lo lắng: “Chỉ có hai người chúng ta ở đây, nàng cứ nói thẳng đi.”

Thương Mai nói: “Được, đã như vậy, ta liền nói thẳng, ta nghi ngờ lần đầu tiên Tiêu Kiêu tới cầu hôn với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã không đồng ý.”

“Nhưng nàng cũng đừng quên là Hoàng Thượng đã từ chối hôn sự của Tráng Tráng và Thái tử Lương quốc, nếu như ông ta không đồng ý cũng không cần thiết phải làm như vậy, trực tiếp để Tráng Tráng gả cho Thái tử Lương quốc là xong, phải biết là bởi vì chuyện từ chối hôn sự này mà hai nước đã huyên náo một trận rất lớn.” Mộ Dung Khanh đưa ra phản bác.

Thương Mai suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, nếu như Hoàng Thượng không đồng ý thì thật sự cũng không cần phải từ chối hôn sự với Lương quốc.”

Cô nhìn hắn: “Chẳng lẽ là Hoàng thái hậu?”

Mộ Dung Khanh nói: “Nếu là Hoàng thái hậu thì bà ta hoàn toàn không cần tuyên đọc di chỉ của Huệ đế ở ngay trước triều thần.”

Thương Mai cũng cảm thấy có đạo lý, vắt óc suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không tìm ra đáp án khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

“Xem ra nếu muốn biết chân tướng chuyện này thì phải đi hỏi Tiêu Kiêu rồi.” Thương Mai chán nản nói.

“Chắc chắn là Tiêu Kiêu sẽ không nói, nếu như hắn ta nói thì đã không cần tránh đi nhiều năm như vậy.” Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai buông tay: “Vậy bế tắc này cứ để mãi như vậy sao? Đến ngày Tráng Tráng chết đi cũng không thể nào biết rõ được chuyện này? Với sự đau khổ hiện tại của Tráng Tráng, có lẽ Hàn Thanh Thu thật sự đã đạt được quỷ kế của mình, muốn nàng ấy gả cho một người mình không thích không phải còn đau khổ hơn so với giết nàng ấy sao?”

Mộ Dung Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt óng ánh mà nhìn cô: “Nàng nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!”

Thương Mai nghi ngờ nhìn hắn: “Bế tắc này cứ để mãi như vậy sao? Đến ngày Tráng Tráng chết đi cũng không thể nào biết rõ được chuyện này?”

“Không phải câu này.” Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai suy nghĩ một chút, suýt chút nữa đã quên mất mình vừa mới nói cái gì.

“Nàng nói có thể Hàn Thanh Thu đã đạt được quỷ kế của mình, nói để Tráng Tráng gả cho người mình không thích còn đau khổ hơn so với giết nàng, nàng nghĩ như vậy à?” Mộ Dung Khanh nhíu mày hỏi cô.

Thương Mai cho rằng hắn đang chất vấn mình, liền cất cao giọng nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Tráng Tráng sẽ rất khó chịu mà? Cả đời phải ở cùng một người mình không thích.”

Đột nhiên Mộ Dung Khanh mặt mày hớn hở: “Ừm, hiểu rồi.”

Thương Mai khó hiểu nhìn hắn: “Hiểu cái gì?”

“Nàng thích Bản vương!” Mộ Dung Khanh chắc chắn nói.

Thương Mai suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi: “Ta nói như vậy lúc nào? Hơn nữa vừa rồi không phải đang nói chuyện của Tráng Tráng sao? Sao lại liên lụy đến ta rồi?”

“Tráng Tráng chưa từng nói là gả cho một người mình không thích sẽ sống không bằng chết, hiển nhiên đây là suy nghĩ của nàng, nàng cho rằng gả cho người mình không thích nàng sẽ rất khó chịu, điều này có nghĩa là nàng thích Bản vương, cho nên mới gả cho Bản vương.” Mộ Dung Khanh đắc ý nói.

Thương Mai trợn mắt một cái: “Bây giờ ta đang rất là khó chịu.”

“Vô dụng thôi, Hạ Thương Mai, Bản vương biết nàng thích ta rồi.” Mộ Dung Khanh cười vô cùng cổ quái, miệng cũng sắp ngoác ra đến mang tai.

Thương Mai tức giận nói: “Ta đã không muốn nói cho người rồi, mà này, người nghĩ thế nào về chuyện của Tráng Tráng và Tiêu Kiêu? Ta biết người có ý tưởng, không ngại nói ra để mọi người cùng tham khảo một chút.”

“Bản vương nghi ngờ Hoàng Thượng!” Mộ Dung Khanh trực tiếp nói.

Thương Mai khẽ giật mình: “Nhưng cái này không phải không đúng sao? Chính như người vừa nói là nếu Hoàng Thượng muốn phản đối thì tại sao còn hủy bỏ hôn sự với Thái tử Lương quốc? Sau khi hủy bỏ rồi còn phản đối Tráng Tráng và Tiêu Kiêu, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện như vậy?”

Mộ Dung Khanh vuốt vuốt nhẫn ngọc trong tay, ánh sáng trong mắt từ từ ảm đạm xuống: “Có một chuyện nàng không để ý đến đó chính là di chỉ của Huệ đế đã được mẫu hậu tuyên đọc ngay trước triều thần, Hoàng Thượng có thể không tuân theo chiếu chỉ của Huệ đế sao? Ý chỉ của Huệ đế đã nói rõ, bất kỳ người nào cũng không được ép Tráng Tráng làm chuyện mà nàng không muốn làm, Tráng Tráng không muốn gả cho Thái tử Lương quốc cho nên cửa hôn sự này nhất định phải hủy bỏ thì ông ta mới có thể làm một người con có hiếu. Nhưng chuyện này không có nghĩa là ông ta sẽ gả Tráng Tráng cho Tiêu Kiêu.”

“Vì sao vậy? Ông ta đã có thể hủy hôn thì tại sao lại không thể để Tráng Tráng gả cho Tiêu Kiêu?” Thương Mai rất là kinh ngạc, cô biết Mộ Dung Khanh nói như vậy nhất định là có căn cứ, cũng biết năng lực phân tích sự việc của hắn rất mạnh.

Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Lúc đó Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững còn Tĩnh Quốc hầu thì như mặt trời ban trưa, Tiêu gia là quân đội, trong tay có binh quyền, nếu như Tiêu Kiêu lấy Tráng Tráng, điều này có ý nghĩa gì?”

“Người nói là, Hoàng Thượng không muốn Tráng Tráng gả cho Tiêu Kiêu là bởi vì sợ Tiêu gia có được thân phận tương trợ cho Đại công chúa Tráng Tráng, sẽ trực tiếp uy hiếp tới đế vị của ông ta?”

“Bản vương cũng không rõ lắm, lúc xảy ra chuyện này Bản vương mới mười bốn tuổi, chuyện trong triều cũng không biết nhiều, chỉ là sau khi xảy ra chuyện này Tiêu Kiêu nói năng rất thận trọng, Bản vương suy nghĩ nhiều năm mới nghĩ tới chỗ này.”

Thương Mai nhớ tới trước kia hắn từng nói là không quá quan tâm tới chuyện của hai người này và cũng không muốn quan tâm, huống chi cũng không biết nhiều, thật ra đều là giả, hắn quan tâm, nếu không cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ tới chuyện này.

Quả thực nếu như có người có thể khiến cho Tiêu Kiêu khuất phục, đại khái cũng chỉ có Hoàng Thượng.

“Nhưng vì sao lại dính dáng đến Hàn Thanh Thu? Còn cả Dao Chỉ kia chết thế nào?”

Mộ Dung Khanh nói: “Không biết, Dao Chỉ chết ở sông hộ Thành, không ai trông thấy nàng ta chết thế nào.”

Thương Mai không rõ: “Sông hộ Thành không phải chỗ bí mật, lúc xảy ra vụ án hẳn là sẽ có người nhìn thấy, là ai điều tra vụ án này?”

“Hoàng Thượng trực tiếp mệnh lệnh cho Hình bộ điều tra, là Tráng Tráng yêu cầu, Thượng thư Hình bộ tự mình chủ thẩm án này.”

“Là Thượng thư Hình bộ hiện tại?”

“Không, là tiền nhiệm, đã chết, là bệnh chết.” Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nghĩ ra chỗ đáng ngờ nào: “Lúc ấy Bản vương còn nhỏ tuổi, những chuyện này cũng không được rõ ràng lắm.”

Thương Mai cảm thấy chán nản, sau khi phân tích đến phân tích đi theo cách này thì gần như cũng không có manh mối rõ ràng, như lọt vào trong sương mù vậy.

Hoàng thượng là người khả nghi nhất, nhưng Hàn Thanh Thu đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Hoàng Thượng cũng không đến mức sẽ giúp Hàn Thanh Thu chứ?

“Chẳng lẽ bí mật này thật sự sẽ được Tiêu Kiêu đưa vào trong quan tài ư? Thật sự là phiền muốn chết mà.” Thương Mai tức giận nói.

Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Nàng muốn giúp bọn họ hợp lại hay đơn giản là chỉ muốn hiểu rõ chuyện này?”

Thương Mai nói: “Ta hi vọng Tráng Tráng vui vẻ.”

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Như vậy nàng có thể ra tay từ chỗ Hàn Thanh Thu, chuyện mà Tiêu Kiêu biết nhất định Hàn Thanh Thu cũng biết, đừng quên cuộc giao dịch này là nàng ta cùng làm với Tiêu Kiêu.”

Thương Mai tức giận nói: “Nhưng người cho rằng Hàn Thanh Thu sẽ nói sao?”

Đáy mắt Mộ Dung Khanh hiện lên một tia giảo hoạt: “Nàng ta sẽ không nói với nàng, nhưng chắc chắn sẽ nói với một người.”

“Ai!” Thương Mai trừng to mắt.

“Dao Chỉ!”

Thương Mai chấn kinh: “Dao Chỉ còn sống ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.