Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 333: Hung thủ



Mộ Dung Khanh chọc vào trán cô: ” Dao Chỉ đã chết, nhưng nàng có thể biến nàng ta thành ma, xuất hiện trước mặt Hàn Thanh Thu, có lẽ có thể biết thêm những chuyện bên trong, chẳng hạn như cái chết của Dao Chỉ.”

Thương Mai đột nhiên hiểu ra: “Ồ, ta hiểu rồi.”

“Ta đi tìm Cầm Chi ngay lập tức, Cầm Chi đã ở bên Dao Chỉ nhiều năm như vậy, sẽ biết lời nói, động tác cũng như quần áo nàng ta thích mặc.”

Xe ngựa của vươn phủ lại lộc cộc chạy về phía phủ công chúa.

Mộ Dung Khanh buông hai tay, nhìn xem đi, vương phi của hắn đối với ai cũng quan tâm, nhưng chỉ không quan tâm đến hắn.

Đêm khuya, giờ Tý.

Cơn gió lạnh đầu đông xào xạc thổi những cành cây vốn trụi một nữa, phát ra những tiếng u u.

Tiếng quạ kêu chói tai, trong đêm tĩnh mịch có vẻ đặc biệt bén nhọn thê lương, con quạ này là Tô Thanh bắt được, người đang nửa bò sấp trên nóc nhà phủ đại tướng quân bóp lấy cổ của nó rồi buông tay, như vậy âm thanh phát ra mới ác liệt.

Quạ khóc ra máu, cất giọng thê thảm.

Hàn Thanh Thu đã ngủ từ sớm, làm phu nhân đại tướng quân bao nhiêu năm, nàng đã quen với việc có người gác đêm, cho nên ngoài phòng, có một nha đầu ngồi chợp mắt.

Bỗng có tiếng “rầm” làm nha đầu đó thức giấc, nàng dụi mắt nhìn xung quanh thì không thấy gì, nên cô đứng dậy cầm lấy chiếc đèn lồng trước hành lang và đi về hướng của âm thanh.

Vừa đi chưa bao lâu, nàng lại nghe thấy tiếng mở cửa “Két”, quay đầu lại đột nhiên phát hiện cửa đang khóa, nàng rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: “Thật kỳ quái, chẳng lẽ do gió lớn sao?”

Quả thực gió rất mạnh, song cửa sổ vang “lạch cạch”, lá hỗn độn trên cành bay tung tóe, sau khi suy nghĩ xong, cô liền tìm thị vệ đang trực trong phủ đến đây tuần tra.

Hàn Thanh Thu tối nay ngủ rất muộn, chuyện xảy ra hôm nay khiến cô hoang mang, trằn trọc không ngủ được, cô biết Tiêu Kiêu không có tình cảm với mình, nhưng nghĩ lại nhiều năm như vậy, ít nhất hắn cũng nên quên Mộ Dung Tráng Tráng rồi.

Nàng có thể chấp nhận việc phu quân của mình không có nàng trong lòng, nhưng không thể chấp nhận rằng trong lòng hắn có người khác, và vẫn luôn có người khác.

Trớ trêu thay, có vẻ hắn vẫn si mê nàng ta như mười một năm trước.

Điều này có nghĩa là, mười một năm thanh xuân của nàng đã bị lãng phí một cách vô ích.

Nhưng nàng cũng nguyện ý, nguyện ý làm như vậy, nàng chỉ muốn địa vị này, muốn vinh hoa phú quý, nhưng tại sao lại phải chịu sự sỉ nhục này? Nàng nguyện ý trở nên ti tiện thế này, hắn còn muốn nàng phải thế nào nữa?

Vuốt ve má, nơi hắn đánh qua, vẫn còn đau kinh khủng, loại đau này, là đau thấu tâm can.

Ngoài cửa gió rất lớn, có tiếng quạ kêu, còn có tiếng động không rõ, nàng cáu kỉnh, gọi một tiếng: “Tiểu Tinh!”

Nha hoàn không trả lời, một lúc sau lại gọi thêm một tiếng, nhưng vẫn không có người trả lời, nàng tức giận đứng dậy: “Chắc lại ngủ gật rồi, phế vật!”

Cánh cửa kêu “két” một tiếng, như có một cơn gió thoảng qua.

Nàng giật mình, sau đó tức giận nói: “Gọi ngươi mấy lần cũng không nghe thấy, còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi.”

Nàng nghĩ đó là nha hoàn Tiểu Tinh bước vào.

Đúng là có người bước vào, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, không nhìn thấy trông như thế nào, chỉ thấy mái tóc bù xù che mất mặt của người đó. Quần áo của nàng ướt sũng, nước chảy tí tách.

Nàng sửng sốt: “Ngươi…”

“Tam tỷ, tỷ còn nhớ muội không?” Người đó nhàn nhạt nói, giọng nói như bị cái gì đó chặn lại, giọng vừa trầm vừa khàn.

Khi Hàn Thanh Thu nghe tiếng gọi Tam tỷ, toàn thân liền phát run.

Tứ đại nha hoàn xung quanh công chúa khi đó, nàng đứng thứ ba, chỉ có Dao Chỉ nhỏ nhất gọi nàng là Tam tỷ, Cầm Chi và Quỳnh Hoa đều gọi nàng là Tam muội.

“Ngươi …” Nàng lùi về phía sau, suýt chút nữa ngất xỉu: “Ngươi là ai? Là ai đang giả thần giả quỷ?”

“Tam tỷ, mới có mười một năm, mà ngươi đã không nhận ra ta sao?” Bóng người dần dần tới gần, ánh sáng chiếu vào, Hàn Thanh Thu nhìn thấy bộ quần áo liền đột nhiên hét lên: “Có ma!”

Bộ quần áo đó, nàng còn nhớ, là bộ quần áo mà Dao Chỉ đã mặc khi rơi xuống nước.

“Dao Chỉ ” phát ra tiếng cười âm trầm: “Tam tỷ sợ ta sao? Nếu sợ ta vậy tại sao phải đối xử với ta như vậy?”

Trong lòng Hàn Thanh Thu bị sợ hãi chiếm lấy: “Không, không, không phải ta muốn vậy đâu, tất cả chúng ta đều chỉ làm theo mệnh lệnh, Dao Chỉ, ta không có ý giết ngươi đâu, nhưng tôi không cách nào khác, cô biết…”

Nàng vừa nói chuyện vừa lùi ra phía sau, va phải một chiếc ghế rồi ngã xuống đất.

“Chúng ta là người của công chúa, chúng ta sẽ chỉ làm việc theo lệnh của công chúa.” “Dao Chỉ” lạnh lùng nói.

Hàn Thanh Thu quỳ trên mặt đất: “Ta không cố ý, ta không cố ý, ngươi buông tha cho ta đi, Dao Chỉ, ngươi tha cho ta đi, ngày mai ta sẽ đốt cho ngươi vàng bạc châu báu, ngươi muốn gì ta sẽ đốt thứ đó cho ngươi.. ”

“Được rồi, nói cho ta biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, ngươi tại sao phải giết ta.”

Hàn Thanh Thu ngơ ngác một hồi, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm ” Dao Chỉ ” trước mặt, “Ngươi không phải Dao Chỉ, ngươi là ai?”

Mặc dù sợ hãi, nhưng nàng không ngốc, Dao Chỉ đã biết toàn bộ sự việc, sao còn phải hỏi những chuyện hồi đó?

“Dao Chỉ ” vén tóc lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, Hàn Thanh Thu nhìn thấy, tức giận đến chết đi sống lại, hóa ra là Hạ Thương Mai.

“Vương phi đêm khuya tới phủ hù thần thiếp, là định làm gì vậy?” Hàn Thanh Thu trấn định tinh thần, tức giận nói.

Hạ Thương Mai bước tới ngồi xuống, “Phu nhân, ngồi xuống, chúng ta từ từ nói về cái chết của Dao Chỉ.”

Hàn Thanh Thu sắc mặt tái nhợt: “Ta không biết vương phi đang nói cái gì.”

“Đừng giả vờ không biết nữa, là tự ngươi nói, là ngươi đã giết chết Dao Chỉ.”

“Vương phi nghe nhầm rồi, ta chưa từng nói như vậy.” Hàn Thanh Thu lạnh lùng nói.

Vị trí phu nhân đại tướng quân của nàng những năm này cũng không phải vô ích, Hạ Thương Mai đêm khuya đột nhập vào phòng nàng, giả thần giả quỷ, chuyện này mà kéo đến quan phủ, nàng ta cũng không thể biện bạch.

Hai người trong phòng, không có bằng chứng, lời của nàng ta, làm sao có thể lấy làm bằng chứng?

Thương Mai bình tĩnh nói: “Ta nghe lầm, nhưng thị vệ của ta trên nóc nhà hẳn là không có nghe lầm, phu nhân, ta có chuẩn bị mà tới, ngươi đừng lừa gạt qua mắt ta, chúng ta không phải kẻ ngu ngốc, lời ngươi nói đêm nay, ta không báo với quan phủ, chỉ cần nói cho người trong phủ công chúa biết, ngươi sẽ có kết cục thế nào đây? ”

Hàn Thanh Thu nhìn chằm chằm Thương Mai: “Ngươi tại sao lại làm khó ta chứ?”

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không gây khó dễ ngươi, ta chỉ muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Có chuyện gì? Chính là như vậy, Tiêu Kiêu thích ta không thích công chúa, hắn cưới ta về, đó là sự thật.” Hàn Thanh Thu vẫn cứng rắn nói.

Thương Mai thở dài: “Được, vì ngươi không muốn hợp tác, vậy chuyện này đành giao cho ám vệ của phủ công chúa điều tra, nhưng ngươi đừng tưởng rằng chúng ta cái gì cũng không biết, vì hoàng thượng, mà phản bội công chúa, một đứa nha hoàn như ngươi, thực sự không phụ lòng nàng ta nha. ”

Hàn Thanh Thu đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn nàng: “Ngươi…”

Thương Mai nhìn sắc mặt của nàng ta liền biết nàng nói đúng, thật sự là hoàng thượng!

Thương Mai thất vọng, không ngờ hoàng thượng lại là người như vậy.

Đau lòng thay cho Tráng Tráng, luôn cho rằng hoàng thượng đối xử vơi nàng không tệ, rất hiếu kính người cô nhỏ ngày.

Nếu Tráng Tráng biết rằng hoàng thượng là thủ phạm đứng sau tất cả kế hoạch này, khiến nàng sống trong đau khổ suốt mười một năm, nàng sẽ thế nào? Có thể chịu được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.