Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 43: Chân bị thương



Tầm giờ Dậu, Thương Mai nói với Hoàng Hậu: “Thưa nương nương, bây giờ tình hình của điện hạ đã ổn định hơn nhiều, có thể đưa về điện được rồi.”

Hoàng Hậu thở phào một hơi, đợi cả ngày trời là đợi câu nói này của Thương Mai.

“Mau, mau đi sắp xếp.” Du ma ma lập tức dặn dò.

Thương Mai bước đến gần Hoàng Hậu rồi nòi với bà ta: “Hoàng Hậu nương nương, thần nữ có thể nói đôi lời với người hay không?”

Hoàng Hậu vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm mà bây giờ lập tức căng thẳng ngay, bà ta nhìn dáo dác xung quanh rồi hỏi dồn: “Sao thế? Có phải bệnh tình có chuyển biến gì không?”

Thương Mai lắc đầu: “Không phải thế, nương nương đừng sốt ruột, bây giờ bệnh tình của Lương Vương điện hạ đã ổn định rồi, chỉ cần phẫu thuật dẫn lưu hai lần và phối hợp với thuốc tiêu viêm, nghỉ ngơi nửa tháng nữa là sẽ khỏe lại ngay. Còn về chứng động kinh thì phải đợi đến khi cơ thể khỏe mạnh lại mới châm cứu chữa trị được, đây là một quá trình điều trị dài, không thể gấp gáp.”

“Ngươi nói chứng động kinh, thực chất là…Dương điên phong sao(*)?” Hoàng Hậu không muốn nói ra ba chữ này một chút nào, bà ta cho rằng chỉ có người ở địa vị thấy hoặc là kẻ điên mới bị mà thôi.

Dương điên phong*:Cách gọi dân gian, như giật kinh phong.

“Đúng thế, động kinh là tên khoa học, còn dương điên phong là cách gọi của nhân gian, cũng chỉ là một mà thôi, thật ra bệnh này không nghiêm trọng một chút nào cả, bởi thì cơ thể sẽ có cảnh báo trước về thời gian phát tác, chỉ cần xử lý kịp thời là được rồi, căn bệnh này khiến cho nhiều người chết là vì không để ý đến tín hiệu cảnh báo, phát tác đột ngột nên người nhà không biết phải xử lý như thế nào mới khiến cho nước bọt hoặc là máu chảy ngược vào khí quản, khiến cho người bệnh nghẹt thở mà chết.”

Sau khi nghe cô giải thích, Hoàng Hậu mới cảm thấy yên tâm hơn: “Lần đầu tiên ngươi vào cung đã nói là có thể điều trị bằng cách châm huyệt lấy máu, đúng thế không?”

“Đây chỉ là cách nói chung chung mà thôi, thực hiện tương đôi phức tạp, chủ yếu là phải kích thích thần kinh của não bộ…” Thương Mai ngập ngừng một lúc, cảm thấy mình có nói thì chưa chắc Hoàng Hậu đã hiểu, cô bèn nói đơn giản: “Thần nữ tin rằng mình có thể chữa được căn bệnh này.”

“Thế ngươi có gì muốn nói riêng với bổn cung?” Hoàng Hậu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên rồi lập tức tỏ vẻ mình đã hiểu, bà ta nói hờ hững: “Có phải ngươi muốn nói về chuyện nhà với bổn cung không?”

Thương Mai ngây người: “Việc nhà? Việc nhà chẳng có gì để nói cả, cũng không thích hợp nói ở đây, thần nữ muốn nói về vết thương ở chân của Lương Vương điện hạ, lúc thần nữ băng bó chân cho Lương Vương thì mới phát hiện trước kia vết thương đã bị xử lý sai lầm, khiến cho khớp xương lệch vị trí, hơn nữa khớp xương bị lệnh ấy xuất hiện gai xương, đâm vào dây thần kinh nên khiến cho điện hạ đi lại khó khăn, hơn nữa còn khiến cho điện hạ đau nhức như bị điện giựt, thế thì hành hạ người ta lắm, thần nữ có một yêu cầu, hy vọng nương nương có thể đồng ý.”

Khóe mắt Hoàng Hậu rưng rưng nước, đôi môi bà ta rung rung, mặc dù đã cố gắng hết sức để kềm chế sự kích động của mình lại nhưng giọng nói của bà ta vẫn run rẩy: “Ngươi nói đi.”

Thương Mai nói một cách thành khẩn: “Thần nữ hủy hôn, có lỗi với Vương Gia nên mới bồi thường cho ngài ấy. Nếu như Hoàng Hậu nương nương tin tưởng thần nữ thì xin người cho phép thần nữ điều trị chân cho Vương gia.”

Hoàng Hậu hỏi một cách kích động: “Cô có chắc không?”

“Chắc chắn 7, 8 phần, nhưng mà trong quá trình điều trị, Lương Vương điện hạ phải chịu một chút khổ.” Gãy xương nối lại còn không có thuốc mê, chỉ có thể châm cứu giảm đau, hiệu quả không được như thuốc mê, bởi thế không biết Lương Vương có chịu đựng nổi cơn đau này không.

Hoàng Hậu a một tiếng, bà ta tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng: “Nắm chắc 7, 8 phần sao?” Trước kia ngự y nói đôi chân của Lương Vương không tài nào chữa khỏi, cũng không thể đi lại như người bình thường được.

Đã nhiều năm nay, bà ta tuyệt vọng rồi, không ngờ người khiến cho bà ta hận vô cùng lại có thể điều trị, điều này khiến cho Hoàng Hậu kích động đến nỗi không nói nên lời.

Thương Mai ngập ngừng một lúc, cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu: “Nương nương, còn một chuyện nữa, thần nữ mong Hoàng Hậu nương nương tha tội trước.”

Bây giờ Hoàng Hậu vẫn còn đang chìm trong cơn kích động, bà ta nói: “Ngươi nói đi, bổn cung tha tội cho ngươi.”

Nếu như ở thời hiện đại thì Thương Mai sẽ nói thẳng, nhưng vào thời phong kiến, cô vẫn cảm thấy hơi kiêng dè, bởi thế, cô ngập ngừng một lúc, thấy Hoàng Hậu sốt sắng nhìn mình mới chậm rãi lên tiếng: “Vết thương của điện hạ gần đùi, hơn nữa nhìn tình hình của vết thương là thế ngài ấy bị ngã, rất có thể mạch máu thần kinh ở bộ phận nào đó bị thối rữa teo mòn, nếu như không điều trị đúng lúc thì có thể sau này sẽ không thể…quan hệ.”

Hoàng Hậu biến sắc: “To gan!”

Sắc mặt Hoàng Hậu xanh mét, bà ta nhìn Thương Mai chằm chằm, đây và nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà ta, số người biết chuyện này không nhiều, cũng hạ chỉ không được truyền ra ngoài, đừng nói là đả động đến, chỉ cần nghĩ đến thì Hoàng Hậu cũng sẽ phẫn nộ vô cùng.

Bà ta gắt gỏng: “Hạ Thương Mai, đừng nghĩ rằng ngươi chữa khỏi cho Lương Vương thì có thể thản nhiên hạ nhục Lương Vương, nếu như lời này bị lan truyền ra ngoài thì coi chừng đầu của ngươi đấy.”

Thương Mai nhìn Hoàng Hậu, giọng nói của cô rất kiên định: “Hoàng Hậu nương nương, đại phu vốn không giấu bệnh, cũng không trốn tránh bệnh tình của người bệnh, bây giờ thần nữ là đại phu của Lương Vương, mặc dù thần nữ mạo phạm nhưng không thể không nói, cũng không thể biết mà không chữa.”

Đôi môi Hoàng Hậu mấp máy, bà ta kéo Thương Mai về phía mình: “Ngươi nói gì? Ngươi nói ngươi có thể chữa à? Ngươi có thể chữa à?”

Hoàng Hậu hỏi dồn dập mấy lần rồi nhìn Hạ Thương Mai đăm đăm, dường như bà ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chữ nào thốt ra từ miệng cô, thậm chí đến vẻ mặt của cô cũng không muốn.

Hạ Thương Mai định nói nhưng Du ma ma lại đi vào trong: “Nương nương, thừa tướng Hạ dẫn phu nhân vào cung, nói là muốn gặp Hoàng Hậu.”

Hoàng Hậu phất tay, không ngờ gương mặt bà ta lại có vẻ chán ghét: “Kêu bọn họ chờ trước đã.”

Du ma ma do dự một lúc rồi nói: “Nhưng mà bọn họ đã quỳ bên ngoài điện Trường Sinh rồi.”

“Ai cho phép bọn họ đến điện Trường Sinh thế? Là ai nói cho bọn họ biết bổn cung đang ở điện Trường Sinh?” Hoàng Hậu nổi trận lôi đình.

Du ma ma đáp: “Là Mai phi nương nương cùng đến với bọn họ đấy ạ.”

Gương mặt bọn họ toát ra vẻ không vui: “Mai phi?”

Có một cung nữ vội vàng chạy vào trong: “Đại tiểu thư, phán quan đại nhân mời người sang một chuyến.”

Hạ Thương Mai khom lưng chào Hoàng Hậu: “Nương nương, thần nữ xin đi trước.”

Vốn dĩ Hoàng Hậu muốn hỏi ngay nhưng thấy Mai phi và thừa tướng Hạ đột ngột quấy rầy mình, bà ta vừa sốt ruột lại vừa ão não.

Nhưng nghe thấy phán quan ngự y viện tìm Hạ Thương Mai, cứ nghĩ Lương Vương xảy ra chuyện gì, bà ta bèn vội vàng đi theo vào trong.

Phán quan ngự y viện bước ra đón bọn họ rồi nói với Hạ Thương Mai: “Đại tiểu thư, Vương Gia ăn bao nhiêu là nôn bấy nhiêu, nôn ra dịch đen.”

Hạ Thương Mai kiểm ra bãi nôn, khám mạch cho Lương Vương rồi mới nói: “Không nguy hiểm gì cả, ngài ấy nôn thuốc ra rồi, một ngày uống thuốc ba lần làm dạ dày hơi tổn thương, khó trảnh khỏi việc bị nôn, kể từ sáng mai đổi thành một ngày hai lần thuốc.”

“Được rồi, bổn quan sẽ đi dặn dò ngay.” Phán quan ngự y viện khom lưng chào Hoàng Hậu rồi đi ra ngoài.

Hoàng Hậu nghe nói không có gì cũng cảm thấy hơi yên tâm, bà ta ngồi xuống bên cạnh an ủi Lương Vương rồi mới đi ra ngoài.

“Nương nương, người muốn gặp hay muốn đuổi đi ạ?” Du ma ma lại hỏi tiếp.

Hoàng Hậu cười lạnh: “Bổn cung đi gặp bọn họ, không cho phép bọn họ vào đây.”

“Dạ, mời nương nương dời giá.” Du ma ma khom lưng mời.

Sau khi Hoàng Hậu đi được hai bước, bà ta quay lại nhìn Du ma ma: “Bà đi theo Hạ Thương Mai xem cô ấy có dặn dò gì không, bà đã sống lâu trong cung, đám cung nữ kia chẳng biết cách nhìn sắc mặt người khác, để bọn họ hầu hạ lại làm lỡ việc của Hạ Thương Mai, bà đích thân đi làm đi.”

Du ma ma mặt không đổi sắc, bà ta nghiêm mặt: “Dạ!”

Sau khi dặn dò hai cung nữ vào trong hầu hạ, bà ta bèn quay người đi vào trong điện.

Hoàng Hậu bước ra ngoài nhưng lại chẳng nhìn thấy thừa tướng Hạ và Mai phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.