Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 467: Đó là người cô của cô đó



Thương Mai nghe hắn nói nhưng vẫn rất bình tĩnh, biết trong lòng hắn đã có tính toán riêng: “Chàng định làm gì?”

“Thương Mai,” Mộ Dung Khanh nắm lấy tay cô và nó: “Nàng cũng phải vào cung.”

“Ta?”

“Đúng vậy, nàng và Mai Phi phải đứng về cùng một chiến tuyến.” Mộ Dung Khanh nói.

“Ừm, ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của chàng.” Thương Mai gật đầu.

Quý thái phi vào cung, đương nhiên cô sẽ phải đi theo, thực ra bây giờ cũng coi như cô đã ở trong cung rồi, chỉ thỉnh thoảng mới về phủ.

“Tiểu cô cô cũng sẽ về cung sống một khoảng thời gian, lúc đó ba người sẽ có cơ hội chiến thắng hai người bọn họ, nhưng dè chừng Tôn Phương Nhi.” Mộ Dung Khanh nói.

“Đừng lo lắng, ta sẽ làm như vậy.” Thương Mai nói, trong thâm tâm cô biết rằng một khi vào cung đồng nghĩa với một trận chiến nảy lửa giữa năm người phụ nữ.

Nghi phi có một Quý thái phi và Tôn Phương Nhi, nhưng may mắn thay cô cũng có một công chúa, kẻ tám lạng người nửa cân.

“Chuẩn bị quân lương ra sao rồi?” Thương Mai hỏi.

“Mới vừa qua năm mới, quân lương dự trữ không nhiều, nhưng trước đây đã huy động hết lương thực sự trữ của các huyện gần Kế huyện. Chỉ tính hành trình, e rằng sẽ có hổng một hoặc hai ngày, sợ nhất chính là địch công kích ngay vào lúc này. ”Mộ Dung Khanh lo lắng nói.

Thương Mai biết trước giờ hắn làm việc luôn cẩn thận, mọi điều suy nghĩ tính toán đều lường trước hết mọi khả năng, ngay cả hắn cũng nói vậy, có nghĩa là tình huống này rất có thể sẽ xảy ra.

Cũng phải, kho lương thực vô duyên vô cớ bị đốt cháy, quần áo bông cũng bị thiêu rụi, rõ ràng là quân lính Đại Chu giở trò quấy nhiễu, đây là thời điểm tốt nhất để xâm lược.

“Chàng cho rằng Bắc Mạc có ý định phá bỏ giao ước?” Thương Mai kinh ngạc sợ hãi hỏi.

“Đúng vậy, bổn vương có gián điệp ở Bắc Mạc, nhưng hai tháng nay, gián điệp không báo tin tức gì. Bổn vương đoán rằng chắc hắn ta đã bị phát hiện rồi. Ta đã sai người đi nghe ngóng động tĩnh ở Bắc Mạc rất nhiều lần, nhưng không thu được tin tức gì hữu dụng. Bổn vương dự đoán, Hoàng đế Bắc Mạc đã lên kế hoạch xâm lược trên quy mô lớn. ”

“Nếu quân địch xâm lược, trong triều hiện nay còn vị tướng quân có thể xuất trận?”

“Bổn vương hôm nay đã bàn bạc với Trần Thái quân và Tiêu Hầu gia. Một khi cuộc chiến bắt đầu, Hầu gia sẵn sàng dẫn đầu chỉ huy đội quân. Hai vị tướng quân của nhà họ Trần là tiên phong và đang cử bốn vị tướng quân cầm quân, đánh bọc sườn nam bắc. ”

Thương Mai thấy tuy hắn đã nói là có chiến thuật nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt, cô biết tình hình không ổn.

“Chàng cho rằng Hầu gia không thể chỉ huy đội quân?”

“Không,” Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Hầu gia có thể chỉ huy, ông ta vẫn có sức kêu gọi, cỏ thể vực dậy tinh thần binh lính. Tuy nhiên, lúc này Tiên Bi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Ta nghi ngờ rằng Tiên Bi đang thông đồng với Bắc Mạc và muốn cũng nhau xâm lược đất nước Đại Chu của ta. Một khi ta dùng quân đội hùng hậu nghênh chiến Bắc Mạc, hậu phương lỏng lẻo, Tiên Bi sẽ ồ ạt tiến thẳng vào, chúng ta sẽ khó mà chống cự, hơn nữa, chiến tranh nổ ra, đất nước sẽ loạn. Liệu Lão bát có để vuột mất cơ hội trời cho này không? ”

Đúng là trước mặt sau lưng đều có địch.

“Chàng có cách gì không?” Thương Mai lo lắng hỏi

“Tạm thời thì chưa có, nếu chỉ nghênh chiến Bắc Mạc, vị vua này có đủ cơ hội chiến thắng, nhưng quân của Tiên Bi mạnh mẽ và cường tráng, binh lính dũng cảm hiếu chiến, đều là những cường tặc không sợ chết.” Tuy Tiên Bi không rộng lớn nhưng có gần 300.000 binh lính có thể ra chiến trường. ”

“Bắc Mạc thì sao?”

“Lực lượng năm ngoái ước tính là tám mươi vạn.”

“Đại Chu chúng ta là bao nhiêu?” Thương Mai nghe xong kinh hãi.

“Cũng là tám mươi vạn, nhưng những năm gần đây không có chiến tranh, binh lực tương đối phân tán. Ban đầu hoàng đế làm vậy là để ngăn cản các tướng quân lập công lớn và có âm mưu tranh đoạt quyền lực nào đó. Vì vậy, phải mất ba năm mới phân tán được lực lượng. Không ngờ, bây giờ lại thành ra mua dây buộc mình. “Mộ Dung Khanh cau mày.

“Không phải tập trung binh quyền sao?”

“Binh quyền tập trung, nhưng lực lượng có thể bị phân tán, khi đối phương tấn công, nếu quân chúng ta hợp lực sẽ rất khó, nhưng không làm vậy thì không thể chống cự được quân đội chủ lực của Bắc Mạc.”

“Chàng nghĩ rằng Bắc Mạc sẽ tiến công ồ ạt chứ không phải tiến công phân tán?”

“Chiến lược hành quân của Bắc Mạc trước giờ đều như vậy, tiến công mạnh mẽ, không dễ phân tán. Bây giờ tướng quân của Bắc Mạc là một phụ nữ tên là Tần Châu, người này dùng binh như thần, mạnh mẽ quyết đoán, tiến công ồ ạt cũng là bản lĩnh hơn người của nàng ta, không cần sách lược cao siêu chỉ có sự dũng mãnh mà thôi, vì thế binh lính trong tay nàng ta, đều dũng mãnh vô cùng.”

Thương Mai cau mày: “Nếu Bắc Mạc và Tiên Bi bắt tay hợp lực và thực sự chiến đấu, chúng ta không có cơ hội chiến thắng, phải không?”

“Đúng vậy.” Mộ Dung Khanh do dự một chút, cuối cùng không nói gì.

Thương Mai nhìn ra trong lòng hắn có mưu tính riêng, nhưng hắn không nói ra, cô cũng chẳng hỏi, đại sự nước nhà cô cũng chẳng giúp được gì, chỉ hy vọng rằng có thể giải quyết được một phần loạn lạc trong nội bộ.

Sau khi Thương Mai vào cung, cô sống trong Trường Sinh điện.

Trước đây khi vào cung để chữa bệnh cho Lương Vương, đã sống trong Trường Sinh điện vài ngày, nơi này gần sông nước và bốn bề cây đa bao quanh, thực ra không thích hợp cho Thương Mai ở, bởi vì ẩn nấp ở đây rất dễ, nếu có ai đó mai phục nghe lén, cũng rất khó phát hiện ra.

Tuy nhiên, trong cung tuy có rất nhiều cung điện nhưng lại gần Nghi phi cung nhất nên Thương Mai đã chọn sống ở đây.

Mộ Dung Khanh tất nhiên cũng sống ở Trường Sinh điện, nhưng hầu như chỉ tới ban đêm mới trở về ngủ, ban ngày tất bật tới nổi không có thời gian kịp thở.

Quý thái phi sống ở Hiếu Ninh cung, bên cạnh lại là Từ An cung, nơi hoàng thái từng sống trước đây.

Từ An cung là cung điện của Hoàng Thái hậu, không phải Hoàng Thái hậu thì không được phép vào ở, nên cô sống ở bên cạnh, ngày đêm trông ngóng, biết rằng đó trước sau gì cũng là cung điện của mình.

Hiếu Ninh cung cách Trường Sinh điện một khoảng, nhưng nếu Thương Mai muốn đến Hi Vi cung thì phải đi ngang qua Hiếu Ninh cung, đương nhiên cũng có thể không cần đi qua đây, nhưng chặng đường sẽ lâu hơn một chút.

Hôm nay, vừa sáng sớm Thương Mai đã đến Hi Vi cung để châm cứu, đi ngang qua Hiếu Ninh cung nghe thấy tiếng chửi rủa thậm tệ.

Cô không dừng lại để nghe, nhưng cũng có thể nghe được vài câu, đó là Nam Hoài vương đang tức giận mắng chửi Tôn Phương Nhi. Từ cổng nhìn vào, Tôn Phương Nhi cúi thấp đầu, không nói lời nào, chịu đựng Nam Hoài vương mắng nhiếc.

Sau khi đi qua, Du ma ma khẽ thở dài:”Tôn Phương Nhi này…Thực sự không biết phải nói thế nào với nàng ta ”

Thương Mai nói: “Một người muốn đánh, người kia muốn chịu đòn.”

“Người muốn đánh kia đúng là hung hăng kiêu ngạo, nhưng người muốn chịu đòn kia chưa chắc đã tâm can tình nguyện”

“Dung ma ma thấy sao?” Thương Mai hỏi.

“Nhìn ra gì đó thì chưa, chỉ là trước kia nghe nói Tôn Phương Nhi lòng dạ thâm sâu, thương nhớ vương gia khôn xiết nên mới dùng thủ đoạn thâm độc, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, đến nhờ cậy Nam Hoài vương, chưa hẳn nàng ta đã hết cách, trừ phi, là tình nguyện cả đời này bị Nam Hoài vương lợi dụng?”

“Ừm.” Thương Mai cảm thấy trong lòng đượm buồn, trước đây đúng là từng căm hận Tôn Phương Nhi, nhưng càng biết nhiều điều về nàng ta bao nhiêu, lại thấy đáng thương bấy nhiêu.

Nàng ta vừa đáng thương, vừa đáng ghét, thân bất do kỷ.

Sau khi trở về từ Hi Vi cung, Thương Mai nhìn thấy Tôn Phương Nhi đang ngồi bên hồ, hai tay ôm gối, thẩn thơ nhìn vào mặt băng trên hồ.

Trong tiết trời lạnh giá, nàng ta ăn mặc mỏng manh, sống mũi và gò má ửng hồng vì lạnh.

Thương Mai vốn dĩ muốn đi thẳng, nhưng nhớ tới thuốc mà cô đưa cho Hồ Hạnh Nhi, nên cô bước tới.

Tôn Phương Nhi nghe thấy tiếng bước chân, duỗi hai chân ra, nhàn nhạt nói: “Ta không muốn bị quấy rầy.”

“Tôn Phương Nhi, thuốc mà ngươi đưa cho ta chính là thuốc độc mà ngươi hại chết Hoàng Thái hậu?” Thương Mai đứng sau lưng nàng ta cất tiếng hỏi.

“Đúng!” Tôn Phương Nhi thừa nhận.

“Đó là cô mẫu của ngươi đó!” Thương Mai nghĩ lại hôm nay từng thương hại nàng ta, cảm thấybản thân mình thật nực cười và ngu ngốc.

“Đúng thế!” Tôn Phương Nhi lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.