Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 497: Thất Hoàng Tử



Thương Mai không thể mạo hiểm tính mạng của lão Thất được, cho dù lần này bị lừa cũng được nhưng cơ hội để giết Nam Hoài vương còn rất nhiều. "Dạ vương, bây giờ ngươi có thể hạ lệnh triệu hồi ám vệ được không?" Thương Mai hỏi.

Dạ vương tính toán lộ trình rồi khế lắc đầu: "Sợ là không kịp nữa rồi, đêm nay lão Bát sẽ tới Kiều trần, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đến Tô Giang trấn, ngày mai trời tối sẽ động thủ, cho dù bây giờ bàn vương phái người đi, ra roi thúc ngựa cũng phải mất một ngày rưỡi mới đến được Kiểu trấn, miễn cưỡng vẫn có thể đuổi kịp nhưng cũng không thể cam đoan, bởi vì, không xác định được là ám vệ sẽ động thủ vào ban đêm hay là ban ngày."

Thương Mai cũng tự tính toán một chút, Nam Hoài vương rời kinh ba ngày mới đi đến Kiều trấn, hắn ta đi tương đối chậm cho nên nói mất thời gian ba ngày còn nghe được, nếu như không ngừng nghi, ra roi thúc ngựa thì chỉ mất một ngày rưỡi, nếu như có thể đến đó trong khoảng một ngày rưỡi này, ngay cả tôi mai ám vệ mới động thủ thì cũng không kịp. Trong lòng cô suy nghĩ loạn xạ, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. "Có phải người quá lo lắng rồi hay không?" Dạ vương thấy vẻ mặt cô không ngừng thay đổi, nghĩ rằng trong lòng cô có việc.

Thương Mai nói ra nghi ngờ của mình với Dạ vương và Lương vương đề cùng nhau phân tích một chút, hai người nghe xong, vẻ mặt cũng đều trở nên ngưng trọng.

Theo như lời Thương Mai nói thì chuyện này đúng là rất quỷ dị.

Hơn nữa, nếu như Nam Hoài vương thật sự muốn giết Quý thái phi mà Quý thái phi lại phản chể được thì người có khả năng phải hi sinh nhất là ai?

Nhất định là phu thê Mộ Dung Khanh rồi.

Bây giờ thích khách cứ một mực chắc chắn người chủ mưu phía sau là Thương Mai, cái này đã nói rõ vấn đề. "Thà rằng tha cho hắn ta một lần chứ không thể để Thất ca mạo hiểm được!" Dạ vương hạ quyết định, lập tức đi ra ngoài.

Da vưong vừa đi, Tôn công công tới: "Vương phi, Bao công công đến Huệ Khánh Cung tìm ngài, nói là Hoàng Thượng muốn truyền ngài qua đó."

Loading...

Thương Mai nói: "Ta biết rối."

Lương vương nhìn cô nói: "Bản vương đi cùng người qua đó."

Thương Mai lắc đầu: "Không, để ta tự đi, người không thể bị liên lụy đi vào chuyện này được, lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng rất nặng, người nói chuyện giúp ta ngược lại sẽ rất không ổn."

Với tình hình tranh quyền đoạt thể trước mắt bây giờ, tuy Lương vương vô tâm nhưng lòng người khó dò, Hoàng đế cũng không xác định được là hắn ta có vô tâm tranh đầu hay không, nếu như Hoàng Thượng nghi ngờ hắn ta vì đoạt quyền mà bày ra âm mưu quỷ kế, thông đồng với Nhiếp Chính vương phi thu mua thích khách vào cung hành thích, hắn ta sẽ không thể giải thích được.

Trên đường tới Hi Vi Cung, Tôn công công khuyên bảo Thương Mai: "Vương phi, lúc Hoàng Thượng hỏi ngài thì ngài đừng nóng này phản bác lại cũng đừng nóng này giải thích, không cần phải nói quá nhiều, ngài chi can nói là mình không liên quan đến chuyện này là được, lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng rất nặng, ngài nói nhiều sẽ sai nhieu, cùng lắm là khi bắt được chỗ trống thi nói ra ấm ức của mình một chút còn những lúc khác không thể nhiều lời, muốn nói thì cũng nhất định phải đợi lúc Hoàng Thượng hỏi tới ngài hãy nói ra những điểm mấu chốt thôi, không nên nói nhiều mà nên khéo léo một chút." Đọc truyện mới nhất tại Truyệ nhayonline.com

Thương Mai biết trước kia Tôn công công từng hầu hạ qua lão tổ tông, ông ta là lão nhân ở trong cung, ông ta cũng đã nhìn Hoàng để lớn lên nên chắc chắn sẽ biết rõ tính tình của Hoàng đế nhất.

Cho nên Thương Mai ghi nhớ ở trong lòng: "Tạ Tôn công công đã nói cho ta biết."

Tôn công công khẽ thờ dài: "Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có đôi khi chúng ta cho rằng người đó dễ đoi phó nhất nhưng thật ra lại là khó đối phó nhất."

Thương Mai cảm thấy câu nói này của Tôn công công có bao hàm thâm ý: "Công công, có chuyện không ngại nói thẳng."

Tôn công công khẽ nói: "Hoàng Thượng nhìn như tin tưởng Vương gia, tin tưởng Vương phi, thậm chí không tiếc đem hết tất cả đại quyền giao cho Vương gia, thật ra phần tín nhiệm này lại chính là vũ khí cần tay Vương gia, một khi Hoàng Thượng quyết định sẽ khiến cho Vương gia nửa bước khó đi, Vương phi, ngài cân nhắc lời của lão nô một chút, lần này hoàn toàn không thể để Hoàng Thượng nghi ngo ngài được, một khi Hoàng Thượng nghi ngờ ngài thi lòng tin nhiệm đối với Vương gia cüng sẽ bị lung lay, bây giờ Vương gia không thể để cho triều đình và Hoàng Thượng hơi nghi kỵ nào với ngài ấy được, đây chính là ranh giới sinh tử."

Thương Mai biết rõ lợi hại: "Ta biết."

Đi vào Hi Vi Cung, nhìn cánh cửa cung điện màu đỏ thắm đang đóng chặt, trên cửa điện là hai chiếc vòng xích đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, Thương Mai đã ra vào Hi Vi Cung nhiều lần nhưng chưa từng có lần nào nặng nề giống như bây giờ.

Từ An cung phát hiện thích khách, đêm nay, đã được định trước là đề cho rất nhiều người mất ngủ.

Đi vào trong điện, Lộ công công dẫn đường ở phía trước, đi vào cửa tầm điện, Lộ công công nói: "Vương phi cho ở chỗ này một lát, Nghi quý phi và Thất hoàng tử đang ở bên trong."

Thương Mai cúi đầu nhướng mày, Hoàng đế chưa từng gặp Nghi quý phi nhưng lần này ngay trong lúc mấu chốt lại triệu kiến nàng ta, là được già da mặt sao? Hơn nữa không phải Thất hoàng tử đang ở trường trận sao? Sao lại trở lại? Trờ về lúc nào?

Trong lòng Thương Mai càng cảm thấy bất an, ngay cả Thất hoàng từ hồi cung mà cô cũng không biết, xem ra cô thật sự đã bị loạn rồi.

Thương Mai đợi mất khoảng một nén nhang, cô càm thầy mặt cũng bị gió lạnh thổi cho tê dại đau nhức rồi mới thấy Nghi quý phi dắt Thất hoàng tử đi ra, sắc mặt Nghi quý phi rất tốt, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi kiểu đọa mã kế, phong cách quyen ru khó tả.

Thất hoàng tử đã từng gặp Thương Mai nên khi thấy cô nhanh chân chạy vào trong điện, vừa chạy vừa hoàng sợ kêu: "Người xấu, nàng ta là người xấu." Đọc truyện mới nhất tại Truyệ nhayonline.com

Thương Mai kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười độc ác nơi đáy mắt Nghi quý phi.

Trong điện truyền đến tiếng ho khan của Hoàng để: "Sao vậy?" "Phụ hoàng, nữ nhân xấu xa kia tới đây, chính nàng ta đã bắt nhị thần đi." Thất hoàng từ khóc nói, giọng điệu vô cùng đáng thương.

Trong điện một trận trám tĩnh, Nghi quý phi cười lanh một tiếng, quay người đi vào, dụ dỗ nói: "Thất nhi ngoan, con nhận lắm người rồi, nàng không phải là nữ nhân xấu, đó là hoàng thẩm thẩm của con day."

Thương Mai đi vào theo, nhìn thấy Thất hoàng tử trốn ở bên giường, hai tay nắm lấy cổ tay Hoàng đế, cố gắng trốn ra sau lưng Hoàng đế, ánh mắt hoảng sợ: "Không, chính là nàng ta, nàng ta nói muốn lột da nhi thần, móc mắt nhi thần, chính là nàng ta, nhi thần nhận ra nàng ta."

Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn Thương Mai, ảnh mắt kia rét lạnh đến cực điểm, cho dù Thương Mai đã trải qua rất nhiều sóng gió nhưng đáy lòng vẫn càm thấy sợ hãi.

Nhưng cô cố gắng ổn định minh, sắc mặt bình tinh

Hoàng đế thản nhiên nói: "Quý phi, mang hoàng nhi xuống dưới."

Nghi quý phi đáp một tiếng rồi gọi Thất hoàng tử tới, Thất hoàng tử gắt gao nắm chặt lấy cổ tay Hoàng để không chịu buông ra, Nghi quý phi đi qua cưỡng ép kéo đi, Thất hoàng tử trốn ở phía sau nàng ta và tránh xa Thương Mai một khoảng rất xa. Lúc Nghi quý phi đi qua bên người Thương Mai thì ngước mắt lên cười lạnh một cái, sau đó kéo Thất hoàng tử rời đi.

Thương Mai tiển lên: "Tham kiến Hoàng Thượng, hôm nay Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?"

Cô vẫn vấn an bình thường như mọi khi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hoàng để nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn, yếu ớt giống như vắt ra từ cổ họng: "Không tốt lắm." "Vậy ta bắt mạch cho Hoàng Thượng trước." = Thương Mai tiến lên trước nhưng lại bị Hoàng đế đưa tay ra ngăn cản. "Từ đã." Hoàng đế vẫn nhìn cô chằm chằm như cũ: "Vừa rồi Bao công công trở về bẩm báo với trẫm là thích khách đã cung khai, xác nhận người là người đứng sau sai sử bọn chúng, trẫm muốn nghe xem người có lời gi để nói."

Thương Mai Bình tĩnh mà nói: "Hoàng Thượng, ta không làm chuyện này và cũng không cần thiết phải làm như vậy." "Người và Quý thái phi có tranh chấp riêng, tram nghe nói từ lúc ngươi gà vào Vương phủ cũng chưa từng tới thinh an nàng."

Thương Mai nói: "Đúng vậy, đây là sự thật, giữa ta và Quỷ thái phi có chút chuyện không thoài mái, bà ta không muốn nhìn thấy ta và ta cũng không muốn nhìn thấy bà ta."

Hoàng đế cười: "Ngươi rất thẳng thắn, cũng không biết che giấu một chút sao? Dù gì thì nàng cũng là mẫu thân của Nhiếp Chính vương."

Thương Mai nói: "Ta và bà ta không hợp nhau, đây là chuyện mà mọi người đều biết, ta có che giấu cũng vô dụng, chắc chắn Hoàng Thượng cũng biết."

Hoàng đế gật đầu, ngà người ra phía sau một chút: "Trước đây người đã từng gặp hoàng nhi mấy lần?"

Lời này hỏi rất hững ho nhưng Thương Mai biết, đây tuyệt đối không phải chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.