Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 499: Tôn Phương Nhi Tỉnh Lại



Lúc Dạ Vương tien vào thì thấy mặt hai người đẩy khiếp sợ, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Lương vưong nói lại chuyện Thất hoàng tử một lần nữa, sau và nói: "Điều này không thể nào xảy ra được, đứa trẻ sẽ nói dối, nhưng có thể giấu giếm được phụ hoàng. Bồn vương thế nào cũng không tin được."

Dạ Vương ngoi xuống, cười một tiếng: "Ngưoi dễ tin người nhất."

Thương Mai nhanh chóng nhìn Dạ Vương: "Vương gia sao lại nói ra lời này? Ngươi biết cái gì?"

Tráng Tráng và Lương vương cũng hai mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Dạ Vương.

Dạ Vương cầm bình trà trên bàn lên, đặt ở trên lò than, dùng tay áo quạt một chút, lửa than chảy lên, chỉ là chốc lát, bình trà mở hờ lập tức phát ra tiếng tí tách.

Dạ Vương rót trà, uống một hop, vẫn không lên tiếng. Truyện Hot

Loading...

Tráng Tráng tức giận nói: "Người cổ ra vẻ bí ẩn làm gì? Mau nói."

Da Vương đặt chén ở trong lòng bàn tay xoa xoa, mỗi mỏng nhếch một cái: "Đứa trẻ dễ đối phó đủng không? Nhưng tiểu Thất so với sự tưởng tượng của các người còn hư hơn, hoàn toàn hư hỏng rồi." "Hư hoàn toàn rồi? Làm sao biết chứ? Chẳng qua là một đứa trẻ bảy tuổi!" Tráng Tráng thật sự bối rối. "Trẻ con thì sao?" Dạ Vương hừ lạnh: "Khi thật sự cẩn ác độc, sự độc ác của trẻ con càng thuẫn túy."

Thương Mai chi cảm thấy nước ở hậu cung càng ngày càng sâu rồi, cô nói: "Lão Thất ở bên ngoài giết địch, trong cung này lại xuất hiện tiều Thất hạ thủ với chúng ta, thật là châm chọc" "Không có gì châm chọc cả, hoàng gia phải trài qua những chuyện này, trước kia vẫn còn lão tổ tông, mây đời đều không có chuyện như vậy, coi như xuất hiện, cũng bị lão tổ tông bóp chết từ sớm, bây giờ lão tổ tông đi rồi, ai không muốn leo lên đăng cơ? Lại nói thời điểm lão tổ tông ở trong cung, không ai có thể so sánh được, ai cũng muốn tro thành người như bà ấy, chó cùng dứt dậu, hôm nay người có dã tâm không riêng gì con cháu Mộ Dung gia, còn có dâu của Mộ Dung gia." Tràng Tráng kinh ngạc nhìn hắn: "Hôm nay, ta coi như biết tại sao Hoàng thượng kiêng kỵ Tiêu gia như vậy, bởi vì phàm là bất kỳ một vị Vương gia hoàng tử nào có dã tâm có được sự tương trợ của Tiêu gia cũng có thể kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực." "Thất phu vô tội hoài bích có tội, Tiêu gia không có dã tâm tạo phản, nhưng có bản lĩnh tạo phản." Thương Mai nhẹ giọng nói. "Triều đại thay đổi, đổi hướng cải tiến, vốn không phải chuyện của phụ nữ, nếu Tiêu Kiêu bình yên vô sự trở về, ta sẽ cùng hắn rời khỏi kinh thành này, không quan tâm những chuyện vớ vẫn này nữa." Tráng Tráng thờ dài nói.

Không phải cô ích kỷ mà là cô thật sự chán ghét. Cả đời này của cô có mấy ngày là sống vì mình? Cô không muốn lãng phí thời gian của mình nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Truy ệnhayonline.com

Tim Thương Mai cũng thắt lại, nhìn Dạ Vương hỏi: "Thất hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chử? Là có người xúi giục hay là bản tính thằng bé như vậy?"

Cô thật sự không muốn tin tưởng bản tính của một đứa trẻ bày tuổi lại ác độc như vậy.

Dạ Vương nhàn nhạt nói: "Bàn tính của phần lớn hài tử đều lương thiện, nhưng bản tính của tiểu Thất Bổn vương cũng không nói chắc được, Bốn vương nói cho các ngươi nghe chuyện này đi, là chuyện xảy ra mấy tháng trước, con trai của đại phu Tà Quang Lộc cũng chính là em trai của Nghi quý phi vào cung thăm Nghi quý phi, lúc nói chuyện với Nghi quý phi hơi mâu thuẫn, lúc hắn rời đi, chân trái bị chém đứt." "A?" Tráng lớn giật mình: “Người đừng nói với ta là tiểu Thất làm." "Là hắn." Dạ Vương ngước mắt nói: "Hắn ở sân luyện kiếm, kiếm bay ra ngoài, vừa vặn chém vào chân của Lý thiếu gia, một kiếm này ác liệt dị thường, lại chém đứt gân chân." "Hắn mới bày tuổi, làm sao có tu vi võ công cao thâm như vậy?"

Dạ Vương cười nhạt: “Đương nhiên không phải hằn tự mình hạ thù, mà là thị vệ đâu kiểm với hắn, thời điểm nghe theo sai khiến của hắn đánh bay kiếm dùng chút kĩ xảo." "Chuyện này, người làm sao biết đưoc?" Tráng Tráng hỏi. "Bổn vương tận mắt nhìn thấy, đúng lúc đi ngang qua." Dạ Vương nói. "Trùng hợp để bị người nhìn thấy như vậy?" "Thật sự là trùng hợp như vậy, Bốn vương phải đi Từ An cung thinh an mẫu hậu, đi ngang qua Nghi Lan Cung mà thôi." Dạ Vương hất cái chén, mặt mũi lạnh lùng: "Thật ra thì nói đúng lúc cũng không phải đúng lúc, Bổn vương sẽ nhìn thấy, chỉ có thể nói rõ loại tấn số phát sinh chuyện này rất cao, người có thể đi tra một chút, một năm này, Nghi Lan Cung chết bao nhiêu cung nữ thái giảm."

Tráng Tráng hoàng sợ: “Tại sao người không nói sớm?" "Bồn vương là đứa con hoàng thất vứt bỏ, không muốn làm quá nhiều chuyện dư thừa trong cung." Vè mặt Dạ Vương hơi tịch mịch, Thương Mai nhìn ra được, hắn không phải là bởi vì hoàng thất vứt bỏ, mà là bởi vì những âm mưu tranh đầu của các triều đại trước trong chốn hậu cung..

Người muốn sống an ổn thấy loại chuyện này, ai không mất hết ý chí?

Đổi lại là cô, nếu không phải boi vì lão Thất, cô cũng lười đụng vào vũng nưoc đục này, sớm tìm nơi nào mát mẻ trốn đi rồi. Lương vương nói sang chuyện khác: "Đã phái người đi ra ngoài chặn ám vệ lại chưa?"

Dạ Vưong nói: "Người phái đi ra ngoài rối, nhưng có thể chặn lại hay không, còn phải xem tạo hóa của lão Bát." Cập nhật chương mới nhất tại Truyệnhayonline.com

Lần này ám vệ được điều động, thứ nhất vì người đầy đủ, thứ hai Dạ Vương có ám chỉ của hoàng đế, muốn hạ độc thủ cho nên nếu như không chặn lại được, lần này Nam Hoài vương là kiếp số khó trốn thoát.

Mi tâm Thương Mai lại đột nhiên nhảy lên, bây giờ tất cả mọi chuyện đều bình thường, duy chỉ có an nguy của lão Thất, hẳn không có chuyện gì, cô chịu đựng nhiều hơn nữa cũng không sao.

Cô chịu đựng nổi. "Nhu Dao vẫn còn ở bên trong sao?" Thương Mai hỏi. "Đúng vậy, vẫn đang phụng bồi, không đi đâu." Tráng Tráng nói: "Thật ra thì trong lòng Nhu Dao vẫn nhớ người chị này." "Ta nhìn ra, có lẽ, trước kia Tôn Phương Nhi cũng từng đối tốt với cô ấy, chẳng qua là sau đó thay đổi, con người một khi có dục niệm thì sẽ trở nên rất kinh khủng Thương Mai càm khái. Nhu Dao đúng là còn cảm tình với Tôn Phương Nhi, ban đầu yêu mến bao nhiêu, bây giờ căm ghét bây nhiêu.

Chẳng qua căm ghét thế nào đi nữa cũng bởi vi đã từng đối tốt mà không bỏ được không để ý.

Nhu Dao ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ hấp hối cô, nhớ tới rất nhiều chuyên khi còn trẻ, trong lòng vô cùng khổ sở, cô nhẹ giọng nói: "Nếu như hết thảy đều không thay đổi thì tốt biết bao, mấy năm qua, ta nhớ tới người, đều là hận thấu xương, có thể hận người hơn nữa, ta cũng không giết người, luôn dùng những năm tháng khi còn trẻ đề tha thứ cho người, chẳng qua là còn có thể tha thứ cho người bao nhiều lần chứ? Người tiếp tục như vậy nữa, người không quay lại được rồi."

Nàng ta vừa nói, nước mắt ướt đẫm mắt, đưa tay tùy ý lau một chút, trong lòng lướt qua hoàng hốt đau buồn: “Được rồi, nói nhiều với người cũng không có tác dụng, người không nghe được, nghe được cũng đại khái chỉ biết cười nhạo ta, cười nhạo ta hèn yếu, cười nhạo ta ngu xuẩn, người đều đối với mẫu thân như vậy rồi, mẫu thân còn băn khoăn chết sống của ngưoi, ta quả thật cũng ngu xuẩn, còn tôi nhìn người làm cái gì đây? Chết thì chết đi, coi như thiếu một người tỷ tỷ, Tôn gia không thiếu một người xấu." Nói xong, cổ đứng dậy muốn rời đi,

Một cái tay nhanh chóng kéo cổ tay cô lại,

Nhu Dao ngân ra, cơ hổ là trong nháy mắt quay đầu lại, không dám tin nhìn người trên giường.

Tôn Phương Nhi từ từ mở mắt ra, trong mắt đấy nước mắt, nhìn chằm chằm cô.

Nhu Dao không biết phải đối mặt thể nào, hất tay của cô ấy ra, chạy như bay ra.

Thương Mai vừa tới cửa thì thấy cô lao ra, vội vàng ngăn lại: "Nhu Dao, sao vậy?" Nhu Dao khóc nói: "Nàng ta chết rồi!"

Thương Mai a một tiếng, chạy vào thật nhanh, vọt tới mép giường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Nhu Dao này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.