Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 566: HỒ LY TINH TỚI CƯỚP.



Lựa chọn thứ nhất là trị tội An công chúa bao.

che làm loạn, sau đó phái người giết sạch nhân chứng ở Mộc Trại, tiếp tục kiếm lương thảo đưa tới biên quan.

Lựa chọn thứ hai là trị tội Tào Quốc cữu nói xấu hãm hại, lại thừa nhận tất cả những lời An công chúa nói là hắn tự mình mời Mộ Dung Khanh tới chữa trị ôn dịch, còn phải đối xử như quốc khách, bất kỳ hành vi nào chửi bới Mộ Dung Khanh cũng chính là khiêu khích hoàng quyền.

Về phần chuyện Thánh Kiếm bị mất sẽ phải do Hình bộ nghiêm túc điều tra, lại thông báo với cả thiên hạ để rửa sạch nghỉ ngờ cho Mộ Dung Khanh.

Trong hai lựa chọn này, thật ra hắn chỉ có thể lựa chọn cái thứ hai.

Bởi vì hắn phải cố gắng che giấu tin tức lương thảo ở biên quan bị sét đánh. Đây là cách tốt nhất để chuyển sự chú ý của mọi người đi.

Thần y Hạ Thương Mai tới để chữa dịch bệnh cho Bắc Mạc, đã bắt đầu nghiên cứu phương thuốc ở Mộc Trại. Chuyện trước đó có người ác ý vu oan hãm hại Nhiếp Chính vương đang được điều tra, chỉ còn chờ kết quả. Có gì có thể dời sự chú ý hơn hai chuyện này?

Cho nên khi An công chúa áp giải Tào Quốc cữu vào triều, ánh mắt Hoàng đế chỉ hơi mất kiên nhãn nhưng không tỏ ra quá phẫn nộ.

Nói thật, hắn vẫn rất coi trọng cậu em vợ này.

Ngoài việc gã là người được Tào hậu đề bạt lên, gã làm việc cũng rất nhanh nhẹn, thức thời, biết cách nhìn sắc mặt của người khác.

Giữ người như vậy ở bên người, đúng là một con chó có thể dùng tốt.

Bây giờ phải hi sinh con chó này, hắn cũng thấy tiếc. Hơn nữa, hắn còn phải thông báo với bên phía Hoàng hậu.

Tôn tổng quản bên cạnh Hoàng đế bước xuống, khom lưng nói với An công chúa: “Công chúa, hoàng thượng có chỉ, mời công chúa tạm thời dẫn quốc cữu gia đến Ngự thư phòng. Hoàng thượng và mấy vị đại nhân sẽ qua đó ngay.”

“Được, bản cung sẽ chờ ở Ngự thư phòng” An công chúa sai người áp giải Tào Quốc cữu xuống.

Tào Quốc cữu nhìn thấy Hoàng đế không muốn hỏi chuyện ngay trên điện, cho rằng Hoàng đế có lòng thiên vị muốn giúp mình, đồng thời nhìn thấu được âm mưu quỷ kế của Mộ Dung Khanh và An công chúa.

“Công chúa, chúng ta xem như đã kết thù rồi Trong lúc đứng ở trước Ngự thư phòng chờ Hoàng đế, Tào Quốc cữu lạnh lùng nói.

“Cứ xem là vậy đi” Công chúa gật đầu, trên gương mặt không lộ ra cảm xúc nào.

“Hừ!” Tào Quốc cữu lạnh lùng liếc nhìn nàng rồi dời mắt đi chỗ khác. Mặc dù trông gã chật vật nhưng còn kiêu ngạo hơn trước nhiều.

An công chúa nhìn gã và chợt cười: “Tào Quốc cữu, ngươi nghĩ lần này ngươi còn có thể xoay người được sao?”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tào Quốc cữu cười lạnh: “Ngươi muốn đe dọa ta à? Đáng tiếc, ta là người bị dọa mà lớn lên. Hoàng hậu tỷ tỷ của ta cũng không.

ít lần dọa ta, chỉ là dọa thì dọa, nhưng trước sau vẫn nhớ ta là đệ đệ của nàng.”

“Đừng lấy tỷ tỷ của ngươi tới ép bản cung. Nếu lần này bản cung đoán không sai, người tới thẩm vấn ngươi sẽ là tỷ tỷ của ngươi. Bọn họ sẽ bắt ngươi làm kẻ chịu tội thay đấy, đồ ngốc!” An công chúa xoay người lại: “Bản cung không muốn nhìn thấy cảnh tỷ đệ giết hại lẫn nhau đâu, bản cung sẽ mềm lòng mất.”

Nàng nói xong thì rời đi luôn.

Nàng mới đi tới cửa cung Càn Khôn, đã thấy Tào hậu lạnh lùng đi tới. Khi bà ta nhìn thấy An công chúa thì mi tâm giật giật vài cái, cố nén cơn giận, cố ép ra một nụ cười nhạt: “Công chúa đã về?”

An công chúa nhìn bà ta và chợt lắc đầu: “Hoàng hậu, ngươi có mệt không?”

Hoàng hậu thoáng sững sờ rồi ngẩng đầu nhìn nàng: “Công chúa nói gì vậy? Bản cung không hiểu”

An công chúa nói: “Ta nói mỗi ngày ngươi đều tỏ ra đoan trang như thế, không thấy mệt mỏi sao?

Ngươi rõ ràng muốn lột da nuốt sống ta nhưng lại phải cố cười với ta. Ta nhìn da mặt ngươi căng cứng cũng thấy khó chịu thay cho ngươi đấy”

Hoàng hậu vẫn cười, chỉ là ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Công chúa nói gì vậy? Bản cung và công chúa là người một nhà, người một nhà tất nhiên phải yêu thương thân thiết với nhau rồi. Ta làm sao có thể căm hận công chúa được?”

An công chúa phất tay: “Được rồi, ngươi lại giả vờ tiếp đi. Dù sao ngươi không khó chịu, ta cũng không cần thiết phải thấy khó xử thay cho ngươi làm gì”

“Công chúa chờ đã” Hoàng hậu gọi nàng lại: “Không phải công chúa dẫn đệ đệ của bản cung vào cung sao? Hoàng thượng lệnh cho bản cung đến đây xử lý chuyện này. Ta còn có lời phải hỏi công chúa đấy: Quả nhiên!

An công chúa cong môi cười nhạo. Vị hoàng huynh này đúng là…

Hắn biết xử trí Tào Quốc cữu thì bên phía Hoàng hậu tất nhiên sẽ có ý kiến. Nhưng nếu giao cho Hoàng hậu tự mình xử trí Tào Quốc cữu, vậy mọi chuyện lại dễ giải quyết.

Cho dù Hoàng hậu sẽ vì tình riêng mà thiên vị, nhưng nhất định phải làm cho có vẻ công bằng.

Đây là tội chết, nhưng Hoàng hậu sẽ có cách chỉ làm gã mất chức thôi.

“Tất cả những gì bản cung biết sẽ do A Băng trả lời” An công chúa nói xong thì thản nhiên rời đi.

Nàng không cần xem Tào Quốc cữu sẽ bị xử trí thế nào, bởi vì gã chỉ là một công cụ, là công cụ của Hoàng đế và cũng là công cụ của bà ta.

Nhưng quyền sở hữu công cụ này không phải là của bà ta, nàng lén dùng một lát thôi.

Dùng Tào Quốc cữu tới rung cây dọa khi, lại tiện thể thông báo cho thiên hạ biết Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai tới Bắc Mạc chữa trị dịch bệnh.

Nàng không thể không bội phục, kế sách này của Mộ Dung Khanh quá độc.

Hắn không mất người nào, không tốn một xu một hào nào, thậm chí còn có hai ngày được sống nhàn nhã, lại xoay chuyển tất cả cục diện.

Trở lại Mộc Trại, An công chúa kéo Mộ Dung Khanh ngồi xuống: “Ngươi làm sao biết được hoàng thượng sẽ vu oan cho ngươi trộm Thánh Kiếm? Ngươi làm sao đoán được Tào Quốc cữu sẽ tìm đến Mộc Trại vậy?”

Mộ Dung Khanh mặc trang phục màu trắng với †ay áo rộng, tóc hơi rối, trong tay cầm theo một bầu rượu, không ngờ lại có chút khí chất ngông cuồng.

“Công chúa sai Chuyện vu oan bản vương trộm Thánh Kiếm và Tào Quốc cữu tìm đến đây, bản vương đều không đoán được-‘ Mộ Dung Khanh uống một ngụm rượu và nói với vẻ thờ ơ.

“Hả?” An công chúa hơi ngẩn người: “Ngươi không đoán được? Vậy ngươi bảo người ta chuẩn bị gông xiềng và tấm ván gỗ làm gì?”

“Thứ nhất, bản vương không biết hoàng thượng sẽ vu oan bản vương trộm Thánh Kiếm, nhưng biết hắn nhất định sẽ vu oan tội danh linh tinh gì đó cho bản vương. Không quan tâm là tội danh gì, dù sao cũng.

phải có một tội danh cho bản vương, không đúng sao?

Thứ hai, bản vương quả thật không ngờ người tới là Tào Quốc cữu. Chúng ta trốn ở trong núi hoang này, muốn người ta chủ động tìm tới quả thật rất khó. Cho.

nên, bản vương bảo Phụng Thiên huynh vô tình hoặc cố ý đi tìm thế tử của phủ Trấn Quốc Vương gia tới.

Công chúa không thấy tên trên tấm ván gỗ đã được.

sửa lại sao? Thấy người đến là Tào Quốc cữu, Thương Mai ở trong nhà đã sửa lại tên. Tuy cách này có hơi thất đức, nhưng nếu không làm vậy thì chúng ta làm sao có thể danh chính ngôn thuận đi chữa bệnh được?

Lại làm sao tiến thêm một bước…”

Hắn nói tới đây thì dừng lại. Có mấy lời, bây giờ hẳn còn chưa thể nói ra được.

Thương Mai đúng lúc đi ra và nhìn thấy Mộ Dung Khanh và An công chúa đang đứng nói chuyện phiếm với nhau. Mặt An công chúa cũng sắp chạm vào.

mặt hắn rồi.

Cô ho khan một tiếng và đi tới: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

An công chúa thấy Thương Mai đi tới thì giơ.

ngón tay cái lên: “Ngươi đấy, đúng là một con hồ ly tỉnh”

ly tinh?” Thương Mai tái mặt: “Ngươi nói vậy là có ý gì chứ?”

An công chúa nhìn trúng lão thất à? Lần này nàng ra ngoài một chuyến rồi quay về không tìm ai, lại chỉ tìm lão thất nói chuyện.

“Hồ ly tinh” An công chúa lại nhắc lại một câu.

“Ngươi mới là hồ ly tỉnh” Thương Mai tức giận nói. nói thật cô không thích An công chúa này lắm.

€ô luôn cảm thấy hồ ly tinh này muốn tới cướp lão thất của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.