Trên chiến trường dừng chiến tranh, nhưng Mộ Dung Khanh và Trấn quốc Vương gia đều biết, chiến tuyến của bọn họ chính thức kéo ra rồi.
Đây là một chiến tuyến của phái chủ chiến và phái chủ hòa của Bắc Mạc, chỉ là phái chủ hòa gia nhập Mộ Dung Khanh kẻ ngoại lai này.
Khi Trấn quốc Vương gia trở về, tức giận nói với Phương thừa tướng: “Mộ Dung Khanh tên nhà quê này, quá ngang ngược rồi, ở trong đất của Bắc Mạc ta, nói chuyện nửa điểm khách khí cũng không có, chẳng lẽ thật sự tưởng bản vương không dám động tới hắn sao? Nếu bản vương động thử, hắn chết không có đất chôn thân.”
Phương thừa tướng lại trầm mặc rồi, ông ta biết, Mộ Dung Khanh hôm nay không tính là ngông cuồng, làm thừa tướng của Bắc Mạc, cũng là nhân vật đầu não của phái chủ chiến, ông ta đối với Mộ Dung Khanh tự nhiên có một phen điều tra.
Người này thủ đoạn không nói tàn độc, cũng không phải đặc biệt ác, nhưng làm việc rất đến nơi đến chốn, là một người văn võ song toàn, lại giỏi tính kế, bày bố âm mưu đến mức một giọt nước không lọt.
Ở Đại Chu, thời kỳ hắn nhậm chức Nhiếp Chính vương, toàn lực chỉnh đốn quan viên tham ô, thủ đoạn cao minh, một lượt này đến lượt khác, ngay cả Hoàng đế Đại Chu cũng không có thủ đoạn và dũng khí như này.
Người Đế Vương, dũng khí là rất quan trọng.
“Sao hả? Ngươi cũng cảm thấy tên nhà quê đó có thể làm nên trò trống gì?” Trấn quốc Vương gia không vui liếc nhìn Phương thừa tướng.
Phương thừa tướng ngón tay gõ trên đùi, nói: Vương gia, Mộ Dung Khanh không nên xem thường, vẫn là cẩn thận ứng đối thì tốt hơn.”
“Hắn ở trong đất Bắc Mạc ta, có thể làm cái gì? Ngươi chính là nâng cao chí khí của người ta, hạ thấp uy phong của mình.” Trấn quốc Vương gia không vui nói.
Phương đại nhân lắc đầu: “Không, Vương gia, lời này của bản vương không phải là nâng cao chí khí của người ta, ngài vừa rồi nhìn thấy thân sắc của Hạ Thương Mai và Mộ Dung Khanh rồi chứ? Bọn họ đối với dịch bệnh, dường như là tính toán rồi, một khi bọn họ chữa khỏi bệnh dịch rồi, vậy thì, ở Bắc Mạc hắn có danh vọng nhất định, đừng quên người nhà của Tần Châu đại tướng quân, hiện nay cũng nhiễm bệnh, nếu như phu phụ Mộ Dung Khanh cứu được người nhà của Tần Châu đại tướng quân, bên phía Tần Châu đại tướng quân, liệu có...”
Trấn quốc Vương gia nheo mắt, điều này ngược lại xứng lo lắng.
Tần Châu con người này, rất xem trọng gia tộc của mình, nếu như Hạ Thương Mai thật sự nghiên cứu ra được phương thức chữa khỏi cho người nhà của nàng ta, nàng ta có lẽ thật sự sẽ niệm tình.
Nữ nhân thật là phiền phức, tuyệt đối không thể để Tần Châu mềm lòng.
Ông ta suy nghĩ một lát, kéo dây cương dừng lại, gọi thị vệ tới: “Người chủ sự của nơi này có phải tên là Tô Mộc không? Người tối nay dân hắn đến gặp bản vương.”
“Vâng!” Thị vệ đáp.
Mộ Dung Khanh trước khi xuống núi, Thương Mai cuối cùng đã chắc chắn tình trạng bệnh.
Trước đó đã có nghi ngờ, nhưng vì thời gian tiếp xúc ngăn, bệnh này lại rất hung hiểm, cô không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
Nhưng, vừa rồi nhìn thấy một bệnh nhân của khu phía tây chết đi, cô biết, chẩn đoán của mình chắc là không có sai rồi.
Bệnh này, dựa một mình cô, căn bản không có cách.
“Ta hy vọng phán đoán của mình sai lâm, ta nghi ngờ là bệnh dịch hạch.”
“Bệnh dịch hạch?” Mộ Dung Khanh chưa từng nghe đến bệnh dịch hạch: “Nàng là nói, đây là bệnh do chuột mang đến cho con người?
Lợi hại không?”
“Văn hiến ghi chép, toàn cầu... văn hiến ghi chép của mấy quốc gia cộng lại, bệnh dịch hạch đã từng bùng phát ba lần với quy mô lớn, số người chết cộng lại, là nhân khẩu của mấy nước chúng ta cộng lại.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Mộ Dung Khanh sững ra: “Trước đó nàng không phải là nói chỉ là virus bình thường hay sao?”
“Không, không phải” Thương Mai rõ ràng rất lo lắng: “Lúc đó ta không dám chẩn đoán ngẫu hứng, bởi vì, bệnh truyền nhiễm ta tiếp xúc không nhiều, nhưng qua mấy ngày quan sát và dùng thuốc, cộng với số người chết tăng lên, các loại triệu chứng cộng lại, khả năng là bệnh dịch hạch rất lớn”
“Trời ạ!” Mộ Dung Khanh không khỏi sửng sốt: “Nghiêm trọng như vậy sao? Bệnh dịch hạch này không có cách chữa trị hay sao? Bệnh mà chuột truyền nhiễm này sao lại lợi hại như thế?”
Nghe thấy hắn nói như thế, Thương Mai có thể kết luận, bất luận là Đại Chu hay Bắc Mạc, chắc đều chưa từng bùng phát bệnh dịch hạch.
Đây là một loại bệnh truyền nhiễm mang tính hủy diệt.
Bệnh dịch hạch có thể truyền nhiễm qua hô hấp, cho nên, khu phía tây bị cách ly, Thương Mai rất tán thưởng cách làm của Tô Mộc, nếu như không phải là hắn ta sớm khoanh vùng khu vực, người của Mộc Trại đã chết quá nửa.
Đương nhiên cũng không phải là nói tiếp xúc với bệnh nhân bị bệnh dịch hạch thì nhất định sẽ bị lây nhiễm, cái này phải xem sức đề kháng.
Nhưng, tóm lại tính truyền nhiễm rất cao, cũng rất nguy hiểm.
Toàn câu đã từng ba lần bùng phát bệnh dịch hạch cỡ lớn, lần đầu tiên là vào thế kỷ thứ 6, bắt đầu từ Trung Đông, lúc đó gần như tất cả các nước đều bị lây nhiễm, tạo ra cái chết của một trăm triệu người.
Lần thứ hai, là vào thế kỷ thứ 14, lần đó cũng tạo ra cái chết của một lượng lớn con người, không kém lần đầu tiên.
Lần thứ ba bùng phát, đến từ Vân Nam nước T, là vào giữa thế kỷ 19, do Hồng Kông lây lan ra khắp thế giới, trong 6 năm, hơn 60 quốc gia đều có báo cáo về cái chết của bệnh dịch hạch, bệnh dịch hạch lần này, duy trì trong thời gian rất dài, số người chết, căn cứ theo thống kế không hoàn toàn là vào khoảng 13 đến 25 triệu người.
Đây là bệnh rất khủng kiếp, bị gọi rằng bệnh hắc tử.
Thương Mai không phải là người của khoa bệnh truyền nhiễm, nghiên cứu đối với bệnh truyền nhiễm rất ít.
Nhưng, cho dù có nghiên cứu, nghiên cứu đối với bệnh truyền nhiễm ở hiện đại ở nơi này gần như có thể nói là không có tác dụng, bởi vì hiện đại dùng thuốc của bệnh dịch hạch, nơi này không có.
Thương Mai biết một số phương thuốc chữa trị bệnh dịch hạch, hai ngày nay cũng cho những bệnh nhân đó dùng, bệnh tình có hơi ổn định, nhưng không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Chứng minh những phương thuốc này, cũng không chữa khỏi hoàn toàn bệnh dịch hạch.
Hơn nữa, cho dù là ở hiện đại mà nói, người có triệu chứng ban đầu quá nửa có thể chữa khỏi, nhưng bệnh tình nghiêm trọng, phải dùng lượng lớn thuốc kháng sinh mới có thể chữa trị, hơn nữa cũng không phải là 100% có thể chữa khỏi.
Ở cổ đại, y học còn lạc hậu này, chữa trị bệnh dịch hạch càng thêm khó khăn.
Hơn nữa, chỉ kiểm soát mà thấy, cũng rất khó khăn rồi, sau động đất, thi thể chưa kịp xử lý, rắn trùng chuột kiến gặm nhấm thi thể, dẫn tới dịch bệnh lây lan.
“Vậy cách gì cũng không có sao?” Mộ Dung Khanh sau khi sửng sốt, lập tức hỏi.
“Tạm thời còn chưa có cách gì tốt cả, chỉ mong lần này không phải là quy mô lớn, cho nên chúng ta phải thông báo cho Hoàng đế của Đại Chu chúng ta, bảo người hạ chỉ, cả nước diệt chuột diệt sâu bọ, hơn nữa nghiêm cấm người Bắc Mạc tiến vào cảnh nội của Đại Chu chúng ta”
Trong ba lần đại dịch, cũng có địa phương từng bùng dịch bệnh, nhưng cũng không có phổ biến, số người chết cũng tương đối ít, cái này là khống chế phải tốt.
Thương Mai hy vọng loại bỏ được nguồn lây nhiễm, nếu không bệnh dịch hạch một khi lây lan ra, là sự tổn hại mang tính hủy diệt.
“Bản vương hiểu rồi, bản vương lập tức xuống núi.” Mộ Dung Khanh biết Thương Mai sẽ không nói bừa, cô nếu đã nói là bệnh dịch hạch, vậy thì nhất định là bệnh dịch hạch.
“Mọi người xuống núi sao? Ài, cũng là hết cách rồi, uống thuốc trước rồi xuống núi, cố gắng ít tiếp xúc với người khác” Thương Mai thật ra trong lòng cũng sợ hãi, bởi vì cô không có thuốc.
Thương Mai bảo người của Mộc Trại gấp rút làm thật nhiều khẩu trang, tất cả mọi người đều bắt buộc phải đeo khẩu trang.
Hơn nữa, điều chế thuốc nước, tiêu độc trong phạm vi lớn của Mộc Trại, thi thể toàn bộ hỏa thiêu, đồ của người bệnh chết, cũng phải thiêu.
Thương Mai không ngừng đổi phương thuốc, hy vọng có thể khống chế sự lây lan của tình trạng bệnh.
Khi toàn cầu bùng dịch, lúc đó đối với bệnh dịch hạch nhận thức không nhiều, cho nên sẽ tạo ra số lượng lớn người chết, Thương Mai hy vọng có thể dựa vào kiến thức của mình về bệnh dịch hạch, kiến thức đối với trung y, ngăn chặn trận dịch bệnh này trở thành đại dịch bệnh dịch hạch.
Ông trời nếu như là muốn trừng phạt Hoàng đế Bắc Mạc, không nên trừng phạt lên người của bách tính, hơn nữa, bệnh dịch hạch một khi lây lan rộng, không có đường biên giới, tất cả các nước đều sẽ bị ảnh hưởng.