Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 578: Tại sao học y



Sau khi chẩn mạch, Thương Mai nói: “Ngươi chờ chút, ta trở về lấy chút đồ.”

Cô trở về lấy ống nghe và cái cặp nhiệt độ rồi quay lại.

Hắn ta dường như có hơi nóng, nhưng tay không dám chắc chắn, cầm lấy cái cặp nhiệt độ đến cho hắn thử.

“Vương phi đây là thứ gì?” Tô Mộc trước đó từng thấy cô cầm, nhưng thấy ngại nên không hỏi.

“Ngươi để ở dưới nách, ta bảo ngươi lấy ra thì ngươi lấy ra” Thương Mai nói.

“Được!” Tô Mộc ngại ngùng xoay người đi, kẹp cái cặp nhiệt độ vào trong nách.

Sau khi quay lại, Thương Mai dùng ống nghe nghe khí quản và phổi, hắn ta có hơi ho.

Nơi này không thể dùng máy móc của hiện đại kiểm tra hắn ta có phải nhiễm bệnh dịch hạch rồi không, chỉ có thể là căn cứ vào triệu chứng mà phán đoán. Truyện mới cập nhật

Phối không có tạp âm, nhưng khí quản có, có triệu chứng viêm.

Sau khi lấy cặp nhiệt độ ra, 37 độ 3, hơi nóng.

Nhãn cầu hơi đỏ, hắn ta nói trước đó cảm thấy buồn nôn muốn nôn, những triệu chứng này đều là triệu chứng thời kỳ đầu của bệnh dịch hạch.

“Ngươi cảm thấy buồn nôn muốn nôn sao?” Thương Mai hỏi.

“Phải, nhưng hạ quan là vì nhìn rất nhiều thi thể, những thi thể đó vô cùng thối rữa...” Tô Mộc ôm ngực, có hơi nói không ra lời, từng trận buồn nôn cuộn lên, hắn ta suýt nữa thì nôn ra.

Thương Mai khẽ thở dài, đang là lúc cần dùng người, nếu như Tô Mộc bị nhiễm bệnh rồi, thật là rắc rối mà.

Tô Mộc kìm chế cơn buồn nôn, nhìn thấy gương mặt của Thương Mai hơi biến sắc, bản thân cũng có hơi sợ rồi: “Vương phi, hạ quan chắc không phải?”

Thương Mai nói: “Bây giờ còn chưa chắc chắn, nhưng người cần phải cách ly, người ở trong phòng, đâu cũng không được đi.”

Cách ly, không thể đến khu phía tây, khu phía tây là bệnh nhân đã được chẩn đoán chắc chắn rồi, cũng không thể nhốt ở khu phía nam, tuy khu phía nam đều là người có triệu chứng, nhưng hy vọng sức đề kháng của Tô Mộc đủ mạnh, hắn ta chỉ là bị cảm thôi.

Gương mặt của Tô Mộc hơi biến sắc: “Hạ quan thật sự bị nhiễm bệnh rồi sao?”

Hắn ta có hơi sợ hãi, hắn ta từng thấy người bị nhiễm bệnh đó chết đi, chết rất đau đớn, cũng không vẹn nguyên.

“Trước tiên không cần lo lắng, tự mình xem thử có thể có nốt ban đỏ hay không.” Thương Mai khẽ nói.

Tô Mộc lùi lại vài bước: “Vương phi đi mau đi, hạ quan nếu bị nhiễm bệnh rồi, tuyệt đối không thể truyền nhiễm cho Vương phi.”

Thương Mai nói: “Yên tâm, ta đã uống thuốc.”

“Thuốc đó, thật sự có thể phòng ngừa lây nhiễm sao?” Tô Mộc hỏi.

“Không thể 100%... không phải nhất định có thể, nhưng có hiệu quả, hơn nữa đối với bệnh dịch hạch ở giai đoạn đầu cũng có hiệu quả, ta lát nữa sẽ lệnh người đưa thuốc cho ngươi, ngươi dựa theo căn dặn của ta, mỗi ngày uống hai lần ”

“Cảm ơn Vương phi” Tô Mộc cảm kích nói.

Thương Mai nhìn Tô Mộc: “Ngươi mau khỏe lại, ta cần người giúp.”

Trong lòng Tô Mộc rất buồn, rất hận mình, mặc kệ là trước đó nghi ngờ Vương phi hay là vì bây giờ không có dũng khí đối diện với bệnh tật, hắn ta thật sự cảm thấy mình vô dụng, Thương Mai nói như vậy, khiến viên mắt của hắn đỏ lên.

Thương Mai sau khi an ủi mấy câu, liên đi ra ngoài.

Lây nhiễm của Tô Mộc đã phủ một tầng ám ảnh vào trong lòng của Thương Mai.

Tuy lão Thất bọn họ trước khi xuống núi đã uống thuốc, nhưng chỉ uống một lần, dược lực đó cũng không phải là quá mạnh, nếu như xảy ra chuyện, cô lại không có ở bên cạnh bọn họ, thật sự không biết phải làm sao mới tốt.

Hơn nữa, Tô Mộc loại võ tướng này, sức đề kháng vốn dĩ rất tốt, đều không may nhiễm bệnh, có thể thấy trận dịch bệnh này nguy hiểm cỡ nào.

Không được, cô phải tiếp tục điều chỉnh phương thuốc.

Ma ma và Tiểu Khuyên vào sẩm tối ngày hôm đó tới nơi, Thương Mai không cho phép bọn họ tiến vào, bảo bọn họ trở về phủ của An công chúa.

Nhưng ma ma và Tiểu Khuyên kiên trì ở lại, Thương Mai không thể gọi người trói bọn họ mang đi, không dám gọi người tiếp xúc với bọn họ,

cuối cùng vẫn là đồng ý để bọn họ ở lại.

Sau khi chẩn đoán ra bệnh dịch hạch, trái tim của Thương Mai không bình tĩnh được, tối cũng ngủ không ngon, cứ lơ lửng.

Người ngoài không biết tính nghiêm trọng của bệnh dịch hạch, nhưng cô biết.

Khi học y, đã học sơ về bệnh truyền nhiễm, từng đọc một số tài liệu về bệnh truyền nhiễm.

Bệnh dịch hạch, cũng được gọi là bệnh hắc tử, tỷ lệ chết rất cao.

Cô muốn điều chỉnh phương thuốc, liên trong đêm lật sách, xem sách y mang từ Hàn Sơn xuống.

Lúc tối Nhu Dao tới, thấy cô đang bận liên muốn đi, Thương Mai gọi nàng ta lại: “Nhu Dao, ngươi đến vừa đúng lúc, ngươi cũng cùng xem.”

“Người kêu ta xem sao?” Nhu Dao sững ra.

“Phải, nhiều thêm một người, nhiều thêm hai con mắt, Ôn Yến đại phu từng chữa trị rất nhiều các loại dịch bệnh, có lẽ sẽ ghi chép về bệnh dịch hạch” Thương Mai nói, cách chữa trị bệnh hắc tử ở hiện đại ở đây không có tác dụng, chỉ có thế tìm từ trong trung y, trung y, Ôn Yến gần như là quyền uy rồi.

“Nhưng số sách này, là Ôn Yến đại phu cho người, người để ta xem, liệu có...”

Thương Mai nói: “Ngươi sao lại nghĩ như thế? Y thuật vốn dĩ là không nên có bức tường ngăn cản nào cả, nếu không giao lưu, làm sao có thể đem y thuật phát dương quang đại?”

Nhu Dao mỉm cười: “Trong võ lâm rất nhiều môn phái, đều sẽ không tùy tiện đem võ công truyền cho người khác.”

“Võ công thì sao chứ? Võ công nếu như là người xấu luyện rồi, chỉ sẽ hại người, nhưng y thuật sẽ không, học y, quá nửa đều mang tinh thần chữa bệnh cứu người, dùng y thuật hại người, ít thấy, trừ phi là độc.”

“Cũng phải” Nhu Dao cảm thấy Thương Mai thật sự rộng rãi, ngồi xuống: “Người nói thử triệu chứng của bệnh dịch hạch cho ta, có lẽ Ôn Yến đại phu sẽ không dùng ba từ bệnh dịch hạch này?”

“Không phải là bệnh dịch hạch thì là bệnh hắc tử, người tra ba từ này.”

“Người chắc chắn như vậy sao? Bệnh dịch hạch và bệnh hắc tử, ta đều chưa từng nghe qua.”

“Bởi vì..” Thương Mai suýt nữa đem Ôn Yến là người cùng thời đại với mình nói ra: “Ngươi chưa từng nghe qua, nhưng ta nghe qua rồi, tên gọi của loại bệnh này không phải là ta đặt, Ôn Yến đại phu kiến thức sâu rộng, từng chữa trị cho nhiều bệnh nhân như thế, gặp nhiều triệu chứng như thế, nàng nhất định biết.”

“Được, vậy chúng ta bắt đầu tra.” Nhu Dao nói.

Tra sách, là vất vả, chỗ này rất nhiều sách, đều là ghi chép về những loại bệnh tương đối đặc biệt mà Ôn Yến từng chữa trị, hơn nữa đa số là viết tay, tuy trình bày rất gọn gàng, nhưng sách y của mỗi người viết có thói quen khác nhau, hơn nữa những bản thảo viết tay về sau của Ôn Yến dùng chữ giản thể, Nhu Dao khi xem cảm thấy rất khó khăn.

“Nghỉ ngơi một lát.”

Xem một canh giờ, Thương Mai thấy mắt của Nhu Dao đều đỏ lên, liền rót trà cho nàng ta, bảo nàng ta nghỉ ngơi.

Nhu Dao dụi mắt: “Tô Mộc có phải là lây nhiễm rồi không?”

“Nghi ngờ sơ bộ là phải.” Thương Mai thở dài, nhíu mày nói.

“Thật sự là nhà dột gặp mưa rào.”

“Triệu chứng của hắn tương đối nhẹ, hy vọng thuốc của ta có hiệu quả đối với hắn.” Thương Mai nói.

“Ừm, bệnh này nguy hiểm như vậy, thật ra là ta chưa từng thấy trong đời.” Nhu Dao nói rồi, lại cười khổ: “Có điều, ta bình sinh cũng chưa từng gặp quá nhiều triệu chứng bệnh, hơn nữa bệnh nhân ta từng chữa trị, có vài người đi rồi, ta cố gắng hết sức đi cứu bọn họ, cuối cùng vẫn không thể cứu sống”

Thương Mai đối với chữa bệnh là có cảm giác sâu: “Sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải trải qua, có khi không phải nói chúng ta dốc hết sức rồi thì có thể cứu được họ.”

Nhu Dao nhìn cô: “Thương Mai, người lúc đầu tại sao muốn học y?”

Đây là một vấn đề rất khắc sâu, gần như có thể nói là khảo vấn lòng người.

“Ngươi thì sao, ngươi tại sao muốn học y?” Thương Mai hỏi ngược lại.

“Muốn cứu người, Tôn Phương Nhi hại người, ta muốn cứu người, thay tỷ ấy chuộc tội.” Nhu Dao không hề che đậy.

Thương Mai mỉm cười: “Ta không có cao thượng như ngươi, ta lúc đầu chọn học y, là vì cảm thấy làm bác sĩ có thể kiếm tiên.”

“Á? Kiếm tiên?” Nhu Dao sững ra.

Thương Mai cũng sững ra, sau đó mỉm cười: “Ta nói đùa đó, ngươi nghe không ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.