Linh Lợi dùng bồ câu đưa tin xuống núi không lâu thì Tần Châu liên đi tới.
Tần Châu là người như thế nào chứ? Đại tướng quân của vương triều này, rất được lòng dân.
Rất ít người đã từng gặp nàng ta nhưng binh sĩ trong núi lập tức đã nhận ra nàng ta.
Dân chúng nghe tin Tần Châu tới đều tới quỳ lạy.
Bởi vì Mộc Trại có một bộ phận người thông gia với tam phòng Tần gia, ở Mộc Trại, Tần Châu tôn tại như một thần thoại. Mọi người kính trọng nàng ta hơn cả đương kim Hoàng đế.
Tần Châu cưỡi trên lưng ngựa, mặc y phục tơ lụa màu đen, tóc buộc gọn, nước da màu bánh mật, lông mày đen rậm, ánh mắt sắc bén, nhìn thoáng qua sẽ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác rằng nàng ta là nam tử.
Nàng ta nhìn xuống một đám dân chúng đang quỳ lạy, nhìn nhà cửa sụp đổ phía sau họ, chậm rãi nói: “Đứng lên đi, đều đứng lên đi!”
Dân chúng đứng dậy, vây quanh, từng bước một theo sát: “Đại tướng quân trở về thật sự là quá tốt.”
Tần Châu nhìn xung quanh một vòng, không thấy Hạ Thương Mai liên hỏi binh sĩ: “Hạ Thương Mai đâu?”
Binh sĩ kính cẩn trả lời: “Thưa đại tướng quân, Vương phi ở trong phòng, để tiểu nhân đi gọi nàng.”
Tần Châu nhếch môi cười khẩy: “Không, nàng ta là Nhiếp Chính vương phi của Đại Chu, để bản tướng tự mình đi gặp nàng ta.”
Lời nói này uy nghiêm đáng sợ khó tả.
Thương Mai và Nhu Dao ở trong phòng, từ lúc Linh Lợi đi, các cô lại tiếp tục lật sách.
Bây giờ An Nhiên lão vương gia không biết đi đâu, trước mắt các cô chỉ có thể dựa vào chính mình, nhất định phải mau chóng nghiên cứu ra đơn thuốc.
Nghe tiếng huyên náo phía bên ngoài, Nhu Dao đi ra ngoài nhìn, sau đó sắc mặt tái nhợt quay về nói: “Thương Mai, Tần Châu đến rồi!”
Thương Mai đập sách “bịch” một tiếng trên mặt bàn, ngẩng đầu, trong con ngươi lộ ra sự sắc bén.
Tần Châu vừa mới về triều đã đến Mộc Trại, có mục đích gì?
“Nàng ta mang theo bao nhiêu người đến?” Thương Mai đi tới hỏi.
“Xem kìa, dường như một mình nàng ta tự đến!” Nhu Dao nói.
Thương Mai nhìn sang, Tần Châu cưỡi trên lưng bạch mã, xiêm y màu đen, áo choàng màu đen, vô cùng già dặn, khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, trên mặt không một chút son phấn, ấn tượng mang lại cho Thương Mai là khí khái hào hùng, kiên cường.
Toàn thân trên dưới không nhìn thấy một chút bóng dáng nữ nhi nào.
Nữ sinh nam tướng, đã định trước cuộc đời không tâm thường.
Thương Mai không hiểu về nhân tướng học, nhưng trong đầu lại lóe ra một câu nói như vậy.
Đây chính là Tần Châu, danh tướng hiển hách của Bắc Mạc.
Khuôn mặt Thương Mai chậm rãi đóng băng, bởi vì rõ ràng đáy mắt Tần Châu hiện lên một tia sát khí.
Kiếp trước Thương Mai là quân y, kiếp này cũng trải qua nhiều trận chém giết hãm hại, cô vô cùng nhạy cảm đối với sát khí.
Tần Châu từ xa đã nhìn thấy Thương Mai, môi của nàng ta chậm rãi cong lên, lại để người ta cảm thấy đường cong lạnh lùng.
Dân chúng đi theo sau lưng nàng ta, bạch mã của nàng ta chầm chậm đi lại, cho dù là ở Mộc Trại thì cũng không tổn hại chút nào đến bản sắc danh tướng của nàng ta, giống như thống lĩnh thiên quân vạn mã, đi về phía Thương Mai.
Con ngựa dừng lại cách Thương Mai khoảng chừng mười bước, nàng ta nhìn Thương Mai, ánh mắt dường như là mang theo lực xuyên thấu, đánh giá Thương Mai trái phải trên dưới, giống như muốn nhìn thấu Thương Mai.
Thôn trưởng cười tiến lên: “Vương phi, vị này chính là Tần đại tướng quân của Bắc Mạc tai"
Thương Mai cũng cong môi cười một tiếng, ánh mắt không dời, nhìn thẳng vào Tần Châu.
“Tần đại tướng quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!” Thương Mai lên tiếng trước.
“Tần Châu bái kiến Vương phi!” Nàng ta không xuống ngựa, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, vẫn tạo thành tư thế kiêu ngạo như cũ, khóe môi hơi nhếch lên, ngược lại có vài phân bỡn cợt.
Chỉ là giấu ở phía sau sự bỡn cợt ấy là sát khí lạnh lẽo.
Thương Mai nói: “Đại tướng quân hữu lễ."
Thương Mai không kiêu ngạo không tự ti, không sợ hãi không hoảng hốt, bình tĩnh đối đáp, cô biết lần này Tần Châu đến không phải chỉ đơn giản như vậy.
Tần Châu cười: “Vương phi không quản ngàn dặm xa xôi đến Bắc Mạc ta, ngày đêm vất vả, lao tâm lao lực vì bệnh dịch của Bắc Mạc, lần này bản tướng hồi kinh chưa gặp một ai, cũng phải tới bái phỏng Vương phi trước, chính miệng nói một tiếng cám ơn.”
“Đại tướng quân khách khí!” Đương nhiên Thương Mai biết phía sau câu tạ ơn này ẩn giấu cái gì.
Tần Châu và cô nhìn nhau một chút, lúc này mới tung người xuống ngựa, đi đến trước mặt Thương Mai, lại cố ý nhìn bốn phía một chút: “Không phải nói, có đại phu của cục Huệ Dân ở đây à? Sao không thấy một ai? Chung quy cũng là người bản địa, sao có thể để Vương phi một mình bận rộn? Đám người hèn nhát này, bản tướng nhất định phải giáo huấn cẩn thận.”
Thôn trưởng nghe Tần Châu nói vậy thì vội vàng bẩm báo: “Bẩm đại tướng quân, mấy tên đại phu kia từ lúc tới Mộc Trại thì đều không làm việc gì cả, hôm đó còn vu cáo hãm hại Vương phi, không phải, họ đã bị Tô đại nhân bắt lại giam trong phòng.”
“Thật sao?” Tần Châu cười khẩy, nhìn thôn trưởng: “Đại phu của cục Huệ Dân vu cáo hãm hại Vương phi cái gì? Nói ra nghe một chút.”
Thôn trưởng đã nhận ra có chút không đúng, bởi vì trên mặt Tần Châu mang theo hàn ý lạnh lẽo.
Nhưng đã nói một nửa cũng phải nói tiếp, hắn ta nhắm mắt nói: “Là như vậy, các đại phu vu cáo hãm hại Vương phi, nói trong lòng nàng có ý quấy rối, thổi phông bệnh tình, còn nói Vương phi tìm người đánh họ, điều này thật sự là nực cười."
Tần Châu nhìn Thương Mai chằm chằm: “Đúng là rất nực cười."
Nàng ta đi từng bước một tới: "Vương phi, không mời bản tướng vào phòng ngồi một lát sao?”
“Vùng dịch có nhiều bệnh độc, đại tướng quân xin hãy trở về đi” Thương Mai nói.
“Cũng đã tới rồi, có gì phải vội vàng? Trên chiến trường chém giết bản tướng không chết mà chết vì ôn dịch thì cũng là số mệnh của bản tướng." Nói xong, nàng ta trực tiếp đi vào, mặc dù đối mặt với Nhu Dao nhưng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Nhu Dao một cái.
Mặc dù như thế nhưng Nhu Dao lại bị sự uy nghiêm đáng sợ trên mặt nàng ta dọa, đời này nàng ta từng gặp không ít nữ nhân có năng lực, nhưng khí thế trên người Tần Châu không giống bình thường, một ánh mắt của nàng ta dường như đều mang theo cả giáo vàng ngựa sắt.
Thương Mai đi vào theo, nhẹ giọng nói với Nhu Dao: “Ngươi đứng ở đây."
Nhu Dao gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút.”
“Ừm!" Thương Mai tiến vào, khép cửa lại.
Tần Châu nâng áo choàng lên, ngồi xuống, Thương Mai nhìn động tác của nàng ta có ảo giác trong chốc lát, cảm thấy trước mắt là một nam tử tuấn mỹ phóng khoáng.
Nhưng rõ ràng nàng ta là nữ nhân.
“Ngồi đi!” Khí thế Tần Châu nghiêm nghị, chỉ vào ghế nói với Thương Mai.
Rõ ràng nàng ta là khách nhưng vào trong phòng thì trái lại nàng ta lại giống chủ nhân.
Thương Mai ngôi xuống, nhìn nàng ta: “Đại tướng quân vừa hồi kinh liên đến Mộc Trại tìm ta, có chuyện gì?”
Tần Châu là võ tướng, tính tình ngay thẳng, nàng ta không quanh co lòng vòng: “Ngươi đến Bắc Mạc có mục đích gì?”
“Mục đích?” Thương Mai châm chọc cười một tiếng: “Không phải ngươi và Kỳ Vương bảo ta tới sao? Các ngươi gửi quốc thư cho Hoàng đế Đại Chu ta, mời ta tới, các ngươi gọi ta tới có mục đích gì thì ta đến chính là mục đích đó.”
“Chúng ta mời ngươi tới là để ngươi chữa trị ôn dịch, nhưng ngươi đã đến lâu như vậy, có hiệu quả chưa?” Tần Châu nghiêm nghị nói.
“Chú ý thái độ của ngươi!” Thương Mai lạnh mặt: “Nhớ kỹ, ta không phải là nô lệ của các ngươi, không phải là hạ nhân của các ngươi, ta tới chỉ là xem có thể có phân ngừng chiến không, nếu không chuyện của Bắc Mạc các ngươi có liên quan gì đến ta? Ta từ bỏ cuộc sống an toàn, thoải mái dễ chịu, mỗi ngày ở đây tiếp xúc với tử thân, ngươi cảm thấy ta là vì cái gì?”
“Là bản tướng tin lầm Mộ Dung Khanh.” Tần Châu lạnh lùng thốt ra.