Tần Châu cả giận nói: 'Bổn tướng lừa gạt ngươi khi nào?"
"Không có? Ngươi đáp ứng với Kỳ Vương, chỉ cần Thương Mai đồng ý đến Bắc Mạc, các ngươi sẽ đưa thái tử đến Đại Chu làm con tin, các người làm được sao?”
"Thái Tử đã đến Đại Chu!"
"Đến Đại Chu, là Thất hoàng tử, không phải thái tử, Thất hoàng tử không được sủng ái, hoàng đế Bắc Mạc các người tùy thời có thể hy sinh."
"Không thể nào!" Tần Châu hoảng sợ, người đi rõ ràng là thái tử, hoàng thượng cũng đã nói, sẽ phái thái tử đi.
"Cái này tạm thời không nhắc đến, trước chúng ta đã nói, hai nước ngừng chiến, đợi sau khi kết thúc dịch bệnh sẽ đàm phán, nhưng ngươi thừa dịp bổn vương ở Bắc Mạc này, tính toán khởi binh công kích, chuyện này, ngươi tính thế nào?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói.
Tần Châu nói: "Không, là Đại Chu các ngươi động binh trước, các người tập kích cánh quân phải của chúng ta, giết hơi trăm người, ta đây là bất đắc dĩ, mới khởi bịnh ép các người lui."
"Nói bừa. từ lúc bốn vương rời đi, quân ta vẫn luôn án binh bất động, đột kích cánh phải các ngươi lúc nào? Nếu như chúng ta muốn đột kích, giết các ngươi trở tay không kịp, các ngươi chỉ chết hơn trăm người sao? Là xem thường quân Đại Chu ta hay là xem trọng quân Bắc Mạc mấy người?"
"Không không" Tần Châu nhìn hắn: “Rõ ràng là các người đột kích trước."
"Ngươi tận mắt nhìn thấy thi thể quân cánh phải sao?"
Tần Châu khẽ giật mình, lúc này người tiên phong cánh phải phái người đến bấm báo quân tình, nói cánh quân phải bị quân Đại Chu đột kích, chết 138 người, mà cách không đến ba ngày, hoàng thượng đã đưa thánh chỉ đến, nói trước dẫn binh áp chế quân Đại Chu.
Hôm nay nghĩ lại, nàng vừa mới cho báo cáo đi không lâu, thánh chỉ của hoàng thượng đã đến, thời gian này, không phù hợp.
Trừ phi, là hoàng thượng nhận được tin báo trước, cũng đã hạ thánh chỉ tiến công, nhưng mà, hoàng thượng sao có thể biết trước?
Đầu óc Tần Châu lập tức hỗn loạn.
Đột nhiên, nàng nhớ đến việc đã chứng kiến ở vùng dịch bệnh, tên quan sai kia nói, cho dù là hoàng thượng làm trái lời hứa trước, Hạ Thương Mai nàng ta thế mà lại dùng phương thuốc độc dân chúng Bắc Mạc.
Hai nước giao chiến, không làm bị thương dân chúng, dù thế nào, cách làm của Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai cũng quá ác độc.
Hôm nay tạo lời đồn giả, nói ôn dịch sẽ lan đến các quốc gia khác, nếu như lời đồn này truyền đi, các quốc gia khác, nhất định sẽ hạn chế người Bắc Mạc ra vào, bọn họ vất vả rất lâu mới giữ được hòa bình ở biên cương, lại bị hủy hoại trong chốc lát.
Nghĩ đến đây, Tần Châu biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng vội dời tâm mắt đi, tất cả những gì ngươi và Hạ Thương Mai làm, bổn tướng đều nhìn thấy cả, ngươi nói thái tử không đến Đại Chu, bổn tướng sẽ đi tra xét. cũng sẽ cho ngươi một công đạo, nhưng mà tội danh dùng thuốc độc hại Bắc Mạc chúng ta tạo ra khủng hoảng, ngươi và Hạ Thương Mai trốn không thoát.
Nói xong, nàng ta phi thân đi.
Mộ Dung Khanh cười lạnh một tiếng, khẽ nói: "Tần Châu, bổn vương chờ ngươi điều tra, tốt nhất ngươi có thể thừa nhận tất cả chân tướng."
Tô Thanh nhảy xuống, nói: "Vương Gia, tin tức tốt, Long lão tướng quân tổ chức buổi luận võ chọn rể cho cháu gái của ông ta.
"Chúng ta đi xem xem!" Khuôn mặt Mộ Dung Khanh lập tức vui vẻ, nói.
Long lão tướng quân, danh tướng Bắc Mạc, tên Túc, là ân sư của hoàng đế Bắc Mạc, năm đó cùng với lão tướng Tần gia xưng là hai rào chắn của Bắc Mạc.
Nhưng mà, nhà họ Tần không giống thế này, Long lão tướng quân này, là người phái chủ hòa.
Ông ta bỏ mặc việc triều chính đã lâu, bởi vì năm đó chủ trương hòa bình, bị người làm hại, phu nhân và con trai cũng chết oan chết uổng, cả gia tộc, chỉ còn lại ông ta và hai đứa cháu.
Kỳ Vương nói, nếu như ông ta ra chỉ tay, người phái chủ hòa nhất định lấy ông ta cầm đầu, trên dưới một lòng, ép hoàng thượng.
Nhưng mấy năm nay ông ta bế quan tỏa cảng, không gặp bất kỳ ai, lúc trước Mộ Dung Khanh và Kỳ Vương mấy lần đi đến, ông ta cũng không gặp, lúc này, tổ chức hội luận võ, là một cơ hội rất tốt.
Lại nói đến Tần Châu sau khi rời khỏi chỗ Mộ Dung Khanh, lập tức quay về phủ.
Chỉ là, nàng ta còn chưa vào trong, đã gặp thích khách.
Những người thích khách này mặc trang phục Đại Chu, vải đen che mặt, giữa ban ngày, từ trên trời giáng xuống, bảy tám người, đầu tiên tạo thế giám công, hung dữ xông đến.
Tần Châu đang vô cùng phẫn nộ, thấy thích khách đi đến phóng lên trời, một thanh kiếm dài xuất vỏ, như thiên nữ tán hoa, ánh kiếm bắn ra bốn phía.
Thị vệ cũng đuổi đến, gia nhập vào cuộc chiến.
Không qua trăm chiêu, tất cả thích khách đều ép lui, thanh kiếm của Tần Châu kê lên cổ một người trong đó, âm thanh lãn hỏi: "Nói, ai phái các ngươi đến?”
Thích khách kia lạnh lùng thốt lên: "Chó Bắc Mạc, người người gặp là giết!"
"Chó Bắc Mạc? Rõ ràng ngươi không phải là người Bắc Mạc, ngươi là người Đại Chu?" Tần Châu giận giữ, chỉ kiếm vào lông ngực ủa hắn ta: "Có phải Mộ Dung Khanh ác độc phái các ngươi đến?”
"Tục danh của vương gia, há có thể để loại người tiện nhân như ngươi làm bẩn?" Thích khách kia chửi ầm lên.
Tần Châu thu hồi kiếm, lạnh lùng thốt lên: "Cút!"
Thích khách khẽ giật mình, dường như không ngờ Tần Châu sẽ tha cho hắn ta.
"Còn chưa cút?" Tần Châu lạnh lùng nói: "Đi nói lại với Mộ Dung Khanh, muốn lấy mạng của bổn tướng, tự mình đến."
Thích khách kia tìm được đường sống trong chỗ chết, bò lăn trên đất chạy thoát.
Thị vệ có chút khó hiểu: "Tướng quân, vì sao lại thả hắn đi? Bắt hắn đi tìm Mộ Dung Khanh, hắn ta sẽ không có cách nào chống chế."
Tần Châu hít một hơi sâu, cất kiếm, nhìn thị vệ: "Nếu như ngươi là Mộ Dung Khanh, ám sát bổn tướng trên quốc thổ Bắc Mạc, ngươi sẽ bạo lộ thân phận sao?”
Thị vệ giật mình: "Ý của tướng quân là, có người cố ý giả mạo Mộ Dung Khanh ám sát ngài?"
"Đúng!" Tần Châu nhẹ nhàng thở dài, trong đầu có chút mờ mịt, nếu như không phải Mộ Dung Khanh, còn có thể là ai?
Những người thích khách này không phải muốn lấy mạng của nàng ta, chỉ là muốn tạo ra một trận ám sát mà thôi.
"Đi thôi!" Tần Châu thu lại suy nghĩ, càng cảm thấy quỷ dị.
Vào trong phủ, Tần lão tướng quân đã chờ, nhìn thấy nàng ta về, lập tức nói: “A Châu, lập tức đi vào cung với tổ phụ."
"Tổ phụ, vào cung làm gì?" Tần Châu hỏi.
"Con không thấy bên ngoài đã loạn thành thế nào rồi sao? Phải lập tức vào cung thỉnh chỉ, con lại chạy đến biên cương, giết Đại Chu một mảnh giáp cũng không giữ!" Tần lão tướng quân kích động râu tóc run lên.
Tần Châu đưa tay giữ lại: "Tổ phụ, không nên hành động thiếu suy nghĩ, hôm nay chúng ta lương thảo không đủ, không phải là đối thủ của Đại Chu."
"Điểm ấy con có thể yên tâm, quân lương lúc trước tích trữ, đã gần hoàn thành rồi, mà mấy hôm nay con hồi kinh, cũng có lương thảo không
ngừng đưa đi bên phía Tiên Bi kia, cũng đã mượn lương rồi, không quá mười ngày, sẽ đến biên cương."
Tần Châu chấn động: "Cái này sao có thể được? Bắc Mạc chúng ta mượn lương của Tiên Bi, chỉ dùng để giúp đỡ nạn thiên tai."
"Hoàng thượng tự có sắp xếp, điểm ấy không phải là võ tướng chúng ta phải lo lắng, mà hoàng thương đã hạ chỉ cả nước nộp thuế sớm, thuế má năm nay, nhiều gấp đôi năm vừa rồi."
"Bây giờ còn chưa đến vụ, ít nhất còn một một tháng nữa."
"Vậy thì thu hoạch sớm."
Tần Châu không tin vào lỗ tai mình: "Tổ phụ, ngài nói cái gì? Thu hoạch sớm dân chúng sẽ tổn thất bao nhiêu lương thực ngài biết rồi? Hơn nữa, thu hoạch sớm một tháng, lương thực còn chưa có..."
"Không quan trọng, hoàng thượng nói, trước thu thóc từ các vùng ven sông."
"Vậy cũng phải nửa tháng nữa mới có, bây giờ lúa chưa trổ, thu cũng là sản lượng thấp. hơn nữa năm nay nhiều thiên tai như vậy, còn tăng thuế má, dân chúng chỉ sợ sẽ bạo động."