Tần Châu thấy ba người nói chuyện, liền nói: “Các người nói chuyện đi, bốn tướng ra ngoài một lát.”
Thương Mai hỏi: “Tần đại tướng quân, người định làm thế nào?”
Tần Châu ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười lãnh khốc: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”
Thương Mai đã quen với cách nói chuyện giấu giấu diếm diếm của người cổ đại rồi, không thể nói một câu rõ ràng được, cứ đòi bạn phải đoán.
Cô bất lực mà nói: “Được, ta đợi xem ”
Tần Châu quay người đi ra ngoài.
Loan Loan nhìn bóng lưng của Tần Châu, nhìn thấy màn che bằng trúc được thả xuống xong mới ngồi xuống bên cạnh Thương Mai nói: “Tần Châu này cứ lạnh băng băng, nhìn mà sợ.”
Thương Mai nghĩ đến mấy ngày nay ở chung với Tần Châu, liền cười cười nói: “Nàng ta ngoài lạnh trong nóng, không có gì đâu”
“Nhưng cũng chả thấy nàng ta nóng khi nào." Loan Loan lầu bầu.
Sự chú ý của Thương Mai ở trên mặt Linh Lợi, mạng che mặt màu đen không lộ da thịt, nhưng có thể nhìn thấy bên dưới mắt có một tia màu hồng.
“Đừng nhìn ta, ta không sao, qua hai ngày là ổn.” Linh Lợi thấy Thương Mai cứ nhìn chăm chăm vào nàng ta, liền nói.
Thương Mai biết nàng ta là người có tâm sự, cũng không truy cứu sâu nữa, hỏi: “Linh Lợi, ngươi nhìn thấy A Cảnh đã đưa Nhu Dao đi, đúng không?”
Linh Lợi nói: “Ta không có nhìn rõ lắm, làn khó quá dày, mà lúc đó rất loạn, ta chỉ lo chỉ dẫn mọi người chạy thoát, xa xa nhìn thấy Nhu Dao vì cứu người mà bị thương, A Cảnh xông qua đó, sau đó liền thấy A Cảnh bế một người chạy đi rồi ”
Đôi mắt Loan Loan đỏ hoe: “Nhu Dao ngàn vạn lần đừng có chết đó, chúng ta đến bao nhiêu người, cũng phải về bấy nhiêu người mới được.”
Thương Mai ôm lấy Loan Loan, im lặng không nói gì.
Linh Lợi nói: “Tướng quân Tô Thanh gửi thư tới, nói bây giờ bọn họ đang trên đường đến Kinh Thành.”
Thương Mai buông Loan Loan ra: “Ổn thỏa chưa?”
“Ổn thỏa rồi!" Linh Lợi nói.
“Vậy thì tốt!” Đáy mắt Thương Mai sinh ra một tia hận ý: "Hơn năm ngàn mạng người, phải từ từ tính sổ rõ ràng với ông ta mới được."
Loan Loan buồn bã mà nói: “Đây chắc là sự trải nghiệm đáng sợ nhất trong cuộc đời ta đó.”
Thương Mai vuốt vuốt tóc của nàng ta, an ủi nói: “Không sao đâu, đã qua hết rồi.”
“Trời đen kịt, khói đậm cuồn cuộn, ngọn lửa dữ dội, cấm quân lao đến tàn sát như là sói đói...” Loan Loan không kìm được mà nghẹn ngào: “Ngay cả trẻ con cũng không tha nữa....”
Nói xong, liền khóc lớn lên.
Nàng ta đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, đã muốn khóc từ lâu, nhưng sợ người ta nói nàng ta đã thành hôn mà không biết đạo lý ẩn nhẫn, quan trọng nhất mà Linh Lợi chưa hề rơi qua một giọt nước mắt, nàng ta cũng không tiện khóc, trong lòng kìm nén đến mấy ngày, thấy Thương Mai nói đến chuyện đêm đó, thực sự không nhịn được nữa.
Nàng ta quyết định, phải khóc một trận cho đã, sau đó rồi từ từ chín chắn lại.
Giống như mấy người suốt ngày gióng mồm lên la hét phải giảm béo, cứ nghĩ sắp phải giảm béo rồi, kiểu gì cũng mang tâm thái phải buông thả ăn sáng vài bữa trước cái đã.
Cho nên, trận khóc này chính là kinh thiên động địa.
Thương Mai vốn cũng đau lòng, thấy nàng ta khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, nước mũi chảy xuống đụng đến môi, 'xịt' một tiếng, lại bị nàng ta hít về.
Nước mắt Thương Mai lập tức ngưng lại, ngẩn người nhìn nàng ta, cũng không biết an ủi thế nào nữa, chỉ muốn cầm lấy khăn giấy chặn mũi nàng ta lại.
Cô đưa khăn tay ra, đưa cho Loan Loan, Loan Loan nhận lấy lau loạn xạ lên mặt, rồi lại vứt lại cho Thương Mai, tiếp tục khóc lóc.
Thương Mai hừm một tiếng, thật là một bầu không khí bi thương bị nàng ta làm giống như một vở hề vậy.
Thương Mai cũng thật muốn khóc một trận, thật sự khóc không ra rồi, liền vỗ vỗ vai nàng ta nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tiếp sau đây còn nhiều chuyện lắm đó."
Loan Loan nghe vậy, lấy lại khăn tay lau nước mũi, giọng nói mang đầy giọng mũi mà nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Thương Mai thở dài một tiếng: “Ngươi đi rửa mặt trước đi, ta nói với Linh Lợi hai câu đã.”
Đôi mắt Loan Loan sưng đỏ như trái đào chín sắp rụng vậy, chỉ lộ ra viền mắt, thực sự có muốn mở mắt ra cũng không mở nổi, liền nói: “Vậy cũng được, ta đi rửa mặt trước, hai người nói cái gì lát nữa phải nói ta biết đó.”
“Đi đi” Thương Mai tống cổ nàng ta đi.
Sau khi Loan Loan ra ngoài, Thương Mai nghiêm thần sắc lại: “Bá tánh chết ở Mộc Trại, thi thể đã thu gom lại chôn cất rồi sao?”
“Thu gom từng người một đi chôn cất là không thể, cũng không phân biệt được rõ nữa, hơn nữa có một số quả thực là người bị nhiễm dịch, cuối cùng chỉ có thể thiêu đốt, tro cốt toàn bộ đem về Mộc Trại để, coi như là đưa bọn họ về nhà”
Trái tim Thương Mai nghẹn lại một hơi, hoành hành trong lục phủ ngũ tạng không cách nào thoát ra được, cô phẫn nộ mà nói: “Bây giờ chỉ có thể xem Tần Châu đó có quyết đoán hay không, nếu không thì mấy bá tánh này thật sự chết oan rồi."
“Tần Châu là người có quyết đoán, nhưng, nàng ta có thể đánh vào Hoàng Cung sao? Cái mũi loạn thần tặc tử, không phải ai cũng muốn đội đâu, Tần Châu trông có vẻ rất coi trọng danh dự”
Linh Lợi một lời liền nói ra vấn đề, đây cũng là điều mà Thương Mai luôn lo lắng nhưng không có hỏi.
Tần Châu rốt cuộc cũng là trọng thân bên cạnh Hoàng đế, hơn nữa Tần gia nhận Hoàng ân nhiêu năm như vậy, lý do để cho Tần Châu phản là không đủ.
Đương nhiên rồi, lý do giúp đỡ bá tánh là chính đáng, chỉ là, chuyện của An Thành và Mộc Trại, bây giờ vẫn chưa truyền ra ngoài, nhưng việc Hoàng đế sắp xếp nạn dân ở An Thành đã được truyền ra, có được một số bạc danh. Tần Châu muốn phản, danh không chính ngôn không thuận.
Mà người ở Mộc Trại đều chết rồi, không có chỗ để truy cứu, bên An Thành bị Tần Châu khống chế cục diện, Hoàng đế đại khái cũng đã thay đổi sách lược theo tình hình rồi.
“Cái này, đợi lão thất về, chúng ta bàn bạc một phen.” Thương Mai nói.
Linh Lợi nói: “Tần Châu đã quyết tâm muốn phản, hơn nữa trong tay nàng ta có trọng binh, hai ngày nay thấy nàng ta không ngừng tiếp kiến tướng lĩnh trong doanh, có lúc bàn bạc đến một hai canh giờ cũng chưa ra, có thể thấy nàng ta có đủ quyết tâm”
Thương Mai suy nghĩ một lát: "Để khi nào ta bàn bạc với nàng ta, bây giờ nàng ta án binh bất động, hẳn cũng là có tính toán."
Cô ngẩng đầu lên nhìn Linh Lợi: “Ngươi tranh thủ đi tìm A Cảnh và Nhu Dao, nếu như A Cảnh thật sự đã đưa nàng ta đi, thì bây giờ chắc chắn đã bị thương.”
“Điểm này ngươi cứ yên tâm, đã cho người ra ngoài tìm rồi, bên Tần Châu thực sự cũng đang sốt sắng, hôm quay về, đã thấy nàng ta phái ba tốp người đi tìm rồi.”
“Như vậy thì càng tốt” Thương Mai nói một hồi, cũng có chút mệt rồi, nói: "Làm phiền ngươi nhắn Tần Châu một câu, bảo nàng ta có rảnh thì đến gặp ta một lát.”. truyện ngôn tình
Nghe cô nói như vậy, Linh Lợi liền biết cô có lẽ đã có sách lược hay hiến cho Tần Châu, liền nói: “Được, ta ra ngoài ngay."
Thương Mai lại nhìn nàng ta một cái: “Linh Lợi, mặt của ngươi thật sự không sao chứ?”
“Không sao!” Linh Lợi xua xua tay, liền ra ngoài.
Linh Lợi ra ngoài chưa bao lâu, thì thấy màn trúc lay động, Thương Mai ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tần Châu bưng thuốc đi vào.
Trên mặt nàng ta mang theo một sự nhu hòa hiếm thấy, khiến cho độ cong trên khuôn mặt không còn băng lãnh như vậy nữa.
“Uống thuốc trước đi, đây là An Nhiên lão Vương gia kê đó, nói là thánh dược chữa thương.”
“Để tự ta!" Thương Mai thấy nàng ta như định đút, liền vội vàng chống đỡ cơ thể dậy, nhưng không ngờ hai tay mình đều bị thương, chống một cái liền đụng đến vết thương, đau đến khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng nhúc nhích!" Sắc mặt Tần Châu đen lại: “Ra vẻ mạnh mẽ gì chứ? Tuy bổn tướng không biết hầu hạ người khác, nhưng đút thuốc cũng không làm khó được bổn tướng.”
Thương Mai cười khổ: “Ta nằm như vậy cũng không tiện uống thuốc a.”