Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 657: Thuyết phục tân châu



Nghe được tiếng cửa sắt loảng xoảng, cai tù vội vàng nói với Tô Thanh: "Đại nhân, ngài mau qua đi, không còn nhiều thời gian đâu.”

Tô Thanh chắp tay và bước nhanh vào trong phòng giam của Tân Châu.

Trong phòng giam không có đèn, chỉ dựa vào ánh đèn hắt ra từ trên tường của hành lang đi.

Tân Châu thấy có người tới thì chợt ngẩng đầu, lắng lặng nhìn một lát mới kinh ngạc nói: "Là ngươi?"

Tô Thanh thấy Tân Châu tiều tụy đi rất nhiều, tóc tai rối bời, mặc trang phục có chữ “Tù” của phạm nhân Hình bộ. Nhưng dù vậy, khí thế của nàng ta vẫn không giảm.

"Quận vương, Vương gia lệnh cho ta tới đây. Tô Thanh khẽ nói.

"Vương gia? Mộ Dung Khanh à?" Tân Châu đứng phắt dậy và có vẻ tức giận: “Không phải các ngươi đã đi rồi à? Sao còn quay lại đây? Hạ Thương Mai thì sao? Nàng cũng quay lại luôn à?”

Tô Thanh lắc đầu: “Không, chỉ có Vương gia và ta quay lại, Vương phi đã ở Đại Chu rồi."

Tân Châu nghe được câu này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nói lời nào nữa.

Tô Thanh tận dụng thời gian hỏi: "Quận vương, rốt cuộc mọi chuyện thế nào? Là ai giết hoàng hậu?”

Tân Châu thản nhiên nói: "Ngươi bảo Mộ Dung Khanh về đi, đừng ở lại Bắc Mạc nữa.Tình hình Đại Chu đại khái cũng không dễ dàng gì. Một mình Hạ Thương Mai ở Đại Chu không an toàn. Hắn không cần lo lắng cho ta, nên làm gì thì cứ làm."

Tô Thanh ngẩn người: “Ngươi có ý gì? Lễ nào ngươi thật sự giết Vương Hoàng Hậu?"

Tân Châu nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng: “Có phải ta giết hay không thì có gì quan trọng chứ? Quan trọng nhất, người ngồi trong tù bây giờ là

ta.

"Ngươi điên à?" Tô Thanh quát to: “Ngươi cũng biết, một khi ngươi bị định tội, sẽ bị tước quân tịch, đến lúc đó binh quyền đều mất hết."

"Ngươi không cần căng thẳng. Đương kim hoàng thượng sáng suốt, sẽ không dễ phát động binh. Hơn nữa, Đại Chu và Bắc Mạc đã ký kết hòa ước. Đại Chu các ngươi đại khái có thể không cần quan tâm tới chuyện này." Tân Châu nói.

Tô Thanh cười lạnh: “Có lẽ ngươi vẫn chưa biết Sở Kính còn chưa chết nhỉ? Ông ta chẳng những không chết, tất cả đều là âm mưu của ông ta."

Tân Châu cười: “Ngươi nghe ai nói chuyện này vậy? Ta từng tận mắt nhìn thấy thi thể của ông ta. Thi thể của ông ta bị chém nát nhừ mà còn có thể sống được, vậy đúng là gặp quỷ rồi."

"Ngươi từng nhìn thấy thi thể của ông ta, nhưng ngươi đã kiểm tra qua chưa? Lúc đầu Linh Lợi giả mạo ngươi giống như đúc, ngươi đã thấy chưa?" Tô Thanh hỏi ngược lại.

Tân Châu nghiêm mặt nói: "Không thể nào. Theo ta được biết, Bắc Mạc không có ai biết thuật dịch dung. Mà muốn giấu được nhiều người, dù cho có người biết cũng không thể giỏi như vậy được."

"Vậy nếu không phải là người của Bắc Mạc thì sao?"

Mặt Tân Châu thoáng biến sắc: “Ngươi nói tất cả đều là âm mưu? Vậy cũng quá buồn cười. Dù sao cũng không thể nói ông ta lập kế cho Sở Nguyệt trở về đăng cơ chứ? Làm vậy chẳng phải là chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác sao?"

"Sao có thể chắp tay nhường cho người khác được? Ông ta không chết thì thế lực vẫn còn, lại có thái tổ mẫu ngươi chạy vạy cho ông ta. Đến lúc đó ngươi vừa chết, binh quyền sẽ trở lại trong tay ông ta, chẳng phải tốt hơn trước sao? Nếu đổi thành trước đây, ngươi sẽ trả lại binh quyền cho ông ta sao?”

Tân Châu tức giận: “Tô Thanh, ngươi càng nói càng quá đáng. Cuối cùng còn nói thái tổ mẫu của ta cũng dính dáng tới chuyện này? Bà luôn phản đối chiến tranh đấy. Đừng nói lời của ngươi không phải là thật, cho dù là thật, Sở Kính còn chưa chết, bà cũng sẽ không giúp ông ta."

Tô Thanh cười lạnh: “Vậy ngươi nghĩ xem, vì sao ngươi lại ở trong đại lao? Vương Hoàng Hậu không phải do ngươi giết, là thái tổ mẫu của ngươi giết, đúng không? Các ngươi cãi nhau trong điện, thái tổ mẫu của ngươi bỗng nhiên ra mặt giúp ngươi, giết Vương Hoàng Hậu. Chỉ là quận vương gia, ngươi suy nghĩ thật kỹ xem, thái tổ mâu của ngươi là ai? Bà sẽ vọng động như vậy chỉ vì Hoàng hậu và ngươi có tranh cãi mà ra tay giết người à? Đây chính là Hoàng hậu đấy. Còn nữa, có phải chuyện cưới hỏi của ngươi và cháu trai Long lão tướng quân cũng là do thái tổ mẫu của ngươi đề nghị không?"

Tân Châu tái mặt: “Không phải!"

Tô Thanh giỏi nắm bắt tâm lý, thấy nàng ta như vậy đã biết nàng ta đang suy nghĩ gì: “Thật ra trong lòng ngươi đều hiểu, ngươi chỉ không thể tin được, ngươi thậm chí không dám nghi ngờ bà ta.”

Vẻ mặt Tân Châu trở nên lạnh lùng: “Ngươi đi đi, bảo Mộ Dung Khanh trở lại Đại Chu."

"Ngươi tưởng Vương gia muốn ở đây sao? Nếu không phải vì tránh cho hai nước giao chiến, chúng ta còn phải quay về à? Cũng đã đến cửa nhà rồi." Tô Thanh tức giận nói.

Tân Châu lắc đầu: “Đi đi. Ở đây không cần các ngươi, ta tin tưởng vào hoàng thượng, ta cũng tin tưởng tất cả những gì bản thân ta thấy. Sở Kính đã chết, người đã chết rồi, dù thế nào cũng không thể sống lại được."

Tô Thanh tức giận nói: "Sao ngươi ngu ngốc hồ đồ vậy? Ngươi thà tin thái tổ mẫu hại ngươi, cũng không tin tất cả nghi ngờ của ngươi sao?"

Cai tù ở bên ngoài khẽ nói: "Đi mau thôi, sẽ tuân ta bây giờ đấy."

Tô Thanh cố nhẫn nhịn, nói với ẩn ý sâu xa: "Đốt núi Lang Vĩ cũng là âm mưu của Sở Kính, chính là muốn ép ngươi làm phản. Trước khi ngươi làm phản, hẳn xúi giục Trấn Quốc Vương gia làm phản..."

"Trấn Quốc Vương gia làm phản là do ta xúi giục."

"Là ngươi bảo thái tổ mẫu của ngươi đi, nhưng đồng thời đây cũng là ý của Sở Kính."

Cai tù thấy hai người còn nói chuyện thì bước tới kéo Tô Thanh: “Không thể nói nữa, phải đi ngay."

Tô Thanh thấy vẻ mặt nàng ta vẫn lạnh lùng thì tàn nhẫn nói: "Được, xem ra ta phải báo tin cho Thương Mai, để nàng ấy tự mình đến đây. Nàng ấy luôn đa mưu túc trí, chắc hẳn có thể hóa giải được tình cảnh khó khăn lần này."

Tân Châu lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Ngươi kéo nàng tới làm gì? Chuyện này có liên quan gì tới nàng chứ? Các ngươi nhanh về đi, đừng dính vào chuyện này nữa. Ta tự có chủ trương."

Cai tù kéo mạnh Tô Thanh, hắn chỉ đành nói: "Ngươi suy nghĩ đi, xem thái tổ mẫu của ngươi có đáng để ngươi tín nhiệm không."

Hắn nói xong, nhanh chóng theo cai tù rời đi.

Tân Châu ngồi phịch xuống, hai tay che mặt và hít sâu một hơi. Không phải nàng ta không muốn tin tưởng Tô Thanh mà là không dám.

Đó là thái tổ mẫu của nàng ta, người nàng ta kính trọng nhất trên đời này.

Hơn nữa, lập trường của bà ta rất rõ ràng, không phải là người của phái chủ chiến.

"Thái tổ mẫu, ta không tin." Nàng ta lẩm bẩm. Nàng ta nghĩ tới trước đây mình là người của phái chủ chiến, từng mấy lần chọc giận thái tổ mẫu, bà ta là một người luôn mong được hòa bình.

Chỉ là, chỉ là... nếu bà ta là người muốn hòa bình, vì sao chưa từng tham dự vào chuyện của phái chủ hòa?

Sau khi Tô Thanh trở về lại kể cho Mộ Dung Khanh biết phản ứng của Tân Châu, tức giận nói: "Thật ra trong lòng nàng ta biết thái tổ mẫu của mình không đáng tin nhưng lại chẳng làm gì cả."

Sau khi Mộ Dung Khanh nghe xong thì suy nghĩ một lát: “Từ đầu tới cuối đều là cạm bẫy, nàng ta ở sâu trong đó, sao dễ nhìn thấu được? Hơn nữa nàng ở trong nhà giam nên không biết gì về tin tức phía ngoài... Ngươi yên tâm đi, nàng ta sẽ suy nghĩ cẩn thận. Tân Châu không như người khác.

Trong lòng nàng ta có quốc gia này, có dân chúng và tướng sĩ của quốc gia này. Cho nên, nàng ta sẽ không cho phép mình chìm đắm trong sự tin tưởng mù quáng đối với thái tổ mẫu."

Nghe Mộ Dung Khanh phân tích như vậy, Tô Thanh mới thở phào nhẹ nhõm: “Hi vọng nàng ta có thể suy nghĩ nhanh hơn, bằng không tới lúc lên công đường thẩm vấn, nàng ta vẫn kiên trì gánh tội thay cho thái tổ mẫu của nàng ta, thừa nhận là nàng ta giết Vương Hoàng Hậu, vậy sẽ phải giao ra quân quyên mất."

"Còn năm ngày nữa sẽ bắt đầu thẩm tra xử lí. Trong năm ngày này, hi vọng Kỳ Vương có thể tranh thủ tham dự vào trọng án này." Mộ Dung Khanh nói.

"Không có khả năng đâu!" Tiêu Thác một lời nói toạc ra: “Kỳ Vương hành sự bất lực.”

Tô Thanh và Mộ Dung Khanh liếc nhìn nhau. Ngay cả Tiêu Thác cũng biết chuyện này, xem ra Kỳ Vương thật sự không có... tác dụng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.