Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 660: Sẽ không tự sát trốn tội chứ



Sau khi rời khỏi chỗ Trấn Quốc Vương gia, Mộ Dung Khanh kể hết mọi chuyện cho Tô Thanh và Tiêu Thác nghe.

Tô Thanh thử phân tích: “Hiện giờ Tiêu đại tướng quân định sắp xếp An Thân vương và Tiêu Hầu gia ngăn cản Lạc Thân vương, ta cho rằng cách này không thể, dù gì thì đó là chuyện nội bộ của Bắc Mạc, chúng ta nhúng tay can dự vào cũng không hay.”

“Lúc đó không phải là hết cách sao?” Tiêu Thác phất tay: “Tuy nói không thỏa đáng, nhưng đây là cách duy nhất, cắt đứt đường lui của ông ta trước."

Tô Thanh gật đầu: “Ừm, bất đắc dĩ phải làm thôi, nhưng nếu có cách hay hơn, chúng ta cũng có thể giảm bớt hao binh tổn tướng”

“Có điều, thời điểm xảy ra đã khá lâu, chúng ta không thể tra được chuyện này.” Tiêu Thác nói.

Hai người nhìn Mộ Dung Khanh: “Vương gia nghĩ thế nào?”

Mộ Dung Khanh thúc ngựa, mỉm cười xảo trá: “Thời điểm cách quá xa, chúng ta tra không ra, nhưng ai lại có thể tra ra? Nếu đã tra không ra, vậy thì không tra.”

Tiêu Thác ngẩn người: “Nhưng nếu không có chứng cứ, làm sao nói với Lạc Thân vương?”

Tô Thanh đã hiểu rõ: “Có chứng cứ hay không, không quan trọng, chúng ta cũng không phải muốn Lạc Thân vương trở mặt với Sở Kính, chỉ cần Lạc Thân vương ghi thù với Sở Kính, mối hận bị cướp vợ, nam nhân nào có thể ngồi yên?”

Tiêu Thác bấy giờ mới thông suốt, sửng sốt nhìn Mộ Dung Khanh: “Vương gia, trong lòng ta luôn thắc mắc một điều.”

“Hỏi đi!" Mộ Dung Khanh liếc ông ta: “Xem miệng chó của ngươi nhả được ngà voi hay không?”

Vẻ mặt Tiêu Thác sùng bái, hỏi: “Vì sao người luôn có thể nghĩ ra những chuyện xấu xa như thế? Vì sao người luôn gian xảo như thế?”

“Tô Thanh đánh ngươi hơi nhẹ nhỉ." Mộ Dung Khanh hừ một tiếng.

“Ai mà chẳng ăn ngay nói thật chứ? Người cố ý tung hỏa mù, còn cố ý giả bộ phô trương thanh thế hù dọa người khác, chuyện này ai có thể nghĩ được đây?”

“Ai nghĩ không được chứ? Người có não đều có thể nghĩ được.” Mộ Dung Khanh dùng roi ngựa nhẹ gõ nhẹ hắn: “Ngươi đừng nghĩ mấy chuyện có hay không có trong đầu thì có thể nghĩ được thôi ”

“Cái gì có hay không có? Trong đầu ta nghĩ gì ta cũng không biết.” Tiêu Thác ngây ngô nói.

“Nên mới nói ngươi ngốc!” Tô Thanh cười lớn, thúc ngựa đi.

Mộ Dung Thanh đuổi theo, Tiêu Thác nghĩ một hồi, rầu rĩ nói: “Tại sao cứ ăn hiếp ta?”

Thực ra, trước mặt người hắn không thân quen, hắn cũng rất nghiêm khắc đấy.

Đây là thật, lúc Tiêu Thác suy nghĩ, thực sự rất có phong thái của Tiêu Hầu gia và Tiêu Kiêu.

Tin tức đã có, nhưng tìm ai để tung tin cho Lạc Thân vương là một vấn đề nan giải.

Lúc này, An công chúa tự đề cử: “Ta đi!”

“Người?” Tô Thanh lắc đầu: “Không được, hiện giờ người có chiến phái rõ ràng, Lạc Thân vương sẽ nghi ngờ mục đích của người.”

An công chúa bình thản nói: “Có ai thích hợp hơn người tận mắt chứng kiến như ta chứ?”

“Tận mắt chứng kiến?” Ba người sửng sốt.

“Người nói thật sao? Năm đó người thật sự tận mắt nhìn thấy?” Mộ Dung Khanh không tin lắm.

Nét mặt An công chúa không cảm xúc, giọng điệu đều đều: “Năm đó, ta mười tuổi, bị phạt chép sách ở Phúc Khang cung, Cung phi nương nương và Hoàng tẩu đang nói chuyện thì Hoàng huynh đến, huynh ấy không biết ta ở nội điện, sau đó Thuận phi nương nương đến mời Cung phi nương nương đi, trong điện chỉ còn Hoàng huynh và Lạc Thân vương phi, mới đâu, Hoàng huynh chỉ nói chuyện với Lạc Thân vương phi, nhưng sau đó, lời lẽ mạo phạm, Lạc Thân vương phi rất tức giận, mắng Hoàng thượng ngay tại chỗ, Hoàng thượng thẹn quá hóa giận, đóng cửa điện, lệnh người đứng canh, sau đó làm nhục Lạc Thân vương phi, ta ở sau bức bình phong, nhìn thấy toàn bộ quá trình, xong chuyện, huynh ấy cảnh cáo Lạc Thân

vương phi, nếu quay về nàng ta dám nói ra chuyện này, vậy thì, tính mạng của phu quân sẽ bị kết liễu bởi chính tay nàng ta, hôm sau, ta nghe ma ma nói Lạc Thân vương phi bị Cung phi nương nương trách phạt nặng nề, không chịu nổi nhục nhã đã treo cổ tự vẫn."

Ba người sững sờ không nói nên lời, Sở Kính chắc không ngờ muội muội của mình lại nhìn thấy cảnh này nhỉ?

Ông ta xử lý tất cả mọi người ngoài điện, tưởng rằng chuyện này không ai biết, không ngờ, An công chúa đã tận mắt chứng kiến.

An công chúa nhìn nét mặt ba người, đột nhiên bật cười: “Các ngươi tin thật nhỉ?”

“Người lừa đảo?” Tiêu Thác phẫn nộ: “Vì sao người lại lừa đảo?”

An công chúa chậm rãi nói: “Các người được phép làm bậy, vậy không cho phép ta lừa đảo sao? Thật hay giả thì sao? Ai cũng chẳng biết, năm đó người nhìn thấy đều đã chết, ai có thể nói ra chân tướng? Về phần ta, đã gọi là người làm chứng kiến tại chỗ, lời ta nói chính là chân tướng.”

Tiêu Thác không ngờ An công chúa lại gian xảo y như vương gia nhà mình, không khỏi thở dài: “Người và vương gia nhà chúng tôi đúng là một cặp xứng đôi vừa lứa."

“Nói gì vậy?” Tô Thanh trách.

Tiêu Thác lắc đầu: “Các người được phép nói bậy mà không cho phép tôi nói bừa sao?”

An công chúa liếc nhìn Mộ Dung Khanh, thấy hắn chìm trong suy tư, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của Tiêu Thác, nàng ta nói: “Các ngươi tiếp tục bàn việc đi, ta phải đi nghĩ xem làm sao nói chuyện này cho thật đáng tin đây.”

Dứt lời, nàng ta rời khỏi.

Tiêu Thác ngồi trên ghế, rầu rĩ nói: “Ta còn tưởng nàng ta nói thật.”

Tô Thanh cười, lắc đầu: “Người thật đúng là, lời nào thật, lời nào giả cũng nghe không ra.”

“Ai biết nàng ta bịa đặt chứ? Nghe y như thật, ngay cả quá trình cũng nói ra cả, đương nhiên ta cho là thật”

Tô Thanh cười, nói: “Nàng ta nói thật, năm đó nàng ta đúng là đã nhìn thấy.”

Tiêu Thác mù mờ: “Hả? Nhưng nàng ta nói là giả mà.”

“Vậy nên mới nói người không phân biệt được thật hay giả”

Tiêu Thác nhảy dựng lên, gần đây tôn nghiêm và trí tuệ của hắn luôn bị khiêu khích: “Ta không nói chuyện với ngươi nữa, vương gia, người cảm thấy điêu An công chúa nói là thật cả sao?”

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu, bình thản liếc hắn một cái: “Đương nhiên là thật”

“Các người dựa vào đâu mà nghe ra là thật?” Tiêu Thác vội hỏi.

“Nàng ta vừa nghe chúng ta nói chuyện này, đã nói ra hết quá trình, ngay cả địa điểm, nhân vật đều có, dù cho nghĩ ngợi cũng phải mất một lúc đúng chứ?”

“Nhưng, sau đó nàng ta nói là giả.”

Mộ Dung Khanh áp tay xuống: “Ngươi không cần tranh luận vấn đề thật giả, hiện giờ bốn vương lại đang lo lắng chuyện khác.”

“Chuyện gì vậy?” Lúc nãy Tô Thanh thấy hắn trâm tư, đã biết hắn đang nghĩ gì đó.

“Muốn cắt đứt thân phận trong quân của Tiêu Châu, bắt nàng ta giao ra binh quyền, giao ra binh phù, trong nhất thời bọn họ không thể làm được, nhưng lỡ như, Tân Châu tự sát trốn tội thì sao?”

“Chuyện này không thể nào, Tần Châu sao có thể tự sát trốn tội chứ?” Tiêu Thác lắc đầu: “Dù nàng ta giết Hoàng hậu, Khang Bình đế cũng có thể tạm thời bảo vệ nàng ta không chết, nàng ta vẫn còn hy vọng, Tân Châu sẽ không ngốc như vậy.”

“Nếu nói, có người khuyên nàng ấy tự sát trốn tội thì sao? Người này, là người mà nàng ta vô cùng tín nhiệm.”

“Tân gia lão thái thái?” Ánh mắt Tô Thanh lạnh lẽo: “Việc này không phải không có khả năng ”

“Tuy hiện giờ Tân Châu nói sẽ nghe lời ngươi, trong lòng vẫn nghĩ ngại, nhưng Trấn Quốc Vương gia cũng đã nói, nàng ta rất tín nhiệm, rất kính trọng thái tổ mẫu, hơn nữa cũng vô cùng yêu thương gia tộc, hiện giờ nàng ta không phản kháng, chính là quyết tâm muốn thay lão thái thái nhận tội, nhưng nếu lão thái thái nói với nàng ta, chuyện này có người nhìn ra chân tướng thì sao? Anh minh cả đời của lão thái thái đều bị hủy trong phút chốc, Tần Châu sẽ làm sao?”

Tô Thanh nghe hắn nói vậy, mới biết vì sao khi hắn An công chúa nói đã tận mắt chứng kiến tất cả, lại bỗng nhiên chìm vào suy tư.

Thì ra, là đang nghĩ đến việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.