Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 661: Gặp thần giết thần



Mộ Dung Khanh trầm ngâm hồi lâu: “Xem ra, trước khi An công chúa trở về, chúng ta phải bỏ ra nhiều tiền, trước hết giữ lại tính mạng của Tần Châu."

"Người ở trong đại lao, sao có thể giữ được tính mạng của nàng ta? Cũng không thể cướp ngục chứ? Coi như cướp ngục, chúng ta cũng không có đủ người." Tô Thanh nói.

Tiêu Thác cũng phụ họa: “Không sai, cũng không thể đào một đường hầm chui vào trong thiên lao cứu Tần Châu ra ngoài chứ? Khó, trừ phi bỗng nhiên một tia sét làm nổ đại lao Hình bộ."

Mộ Dung Khanh nhìn Tiêu Thác, đột nhiên đưa tay xoa bóp mặt hắn: “Không sai, chính là muốn tia sét này, có cái gì so với thiên ý càng làm cho người ta kính sợ? Tần Châu oan uổng, cho nên thiên lôi đánh đại lao, thật hoàn mỹ."

"A?" Tiêu Thác đánh rớt tay hắn, ngốc nghếch nhìn Tô Thanh: “Vương gia điên rồi sao? Sét từ đâu ra? Lại trùng hợp nổ ở trong nhà lao như vậy?"

Tô Thanh cười: “Tiêu Thác, còn nhớ kho lương quân Bắc Mạc vì sao không còn không?"

"Oh!" Tiêu Thác kêu ô ô hai tiếng, vô cùng hung phấn, nhưng ngay sau đó lại trầm xuống: “Nhưng chúng ta không biết làm cái kia, cũng không thể bây giờ gọi nhà họ Chu đưa tới chứ? Hơn nữa, Vương phi cũng không ở đây, không làm được."

"Bổn vương biết làm!" Mộ Dung Khanh vén tay áo lên: “Đi, đi làm việc đi."

Mộ Dung Khanh nói là biết, chẳng qua là Thương Mai cho hắn biết cách luyện chế, là một đặc công quân y, Thương Mai rất giỏi những điều này.

Thiên tư của Mộ Dung Khanh rất cao, nghe Thương Mai nói một lần, cũng nhớ kĩ cách làm rồi.

Nhưng có lúc, cách làm thì nhớ, nhưng không nắm giữ được lượng, cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.

Cho nên, hai ngày sau đó, ở gần Mộc Trại, luôn nghe thấy từng tiếng vang như tiếng sấm khô khốc.

"Lại thất bại rồi." Tiêu Thác rất chán chường ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn bùn vương vãi trên đất, nổ thì nổ rồi, nhưng uy lực không kinh người.

Mộ Dung Khanh buồn bực không nói gì đi về, nhốt mình trong phòng, tiếp tục mân mê.

Hoàng cung Bắc Mạc.

Hôm nay, lão thái thái nhà họ Tần vào cung gặp mặt Khang Bình đế.

Người gặp bà ở ngự thư phòng lại không phải Khang Bình đế, mà là thái giám Lưu Sư bên người Khang Bình đế.

Lưu Sư ngồi ở trên ghế, nhìn lão thái thái đứng ở trước mặt.

Lão thái thái cả đầu tóc trắng, mặt đầy nếp nhăn hơi có ý cười, nhìn Lưu Sư: “Trong cung sắp xếp thế nào rồi?"

"Đã sắp xếp tương đối rồi, nghịch tặc Sở Nguyệt này đã bị giam lỏng, chỉ chờ Hình bộ tra hỏi xong là được hạ chỉ."

Giọng của Lưu Sư chậm chạp nhưng khá uy nghiêm.

Tần lão thái thái gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng cũng phải làm việc cẩn thận, tuy nói bên người Sở Nguyệt không có người đắc lực, nhưng dù sao vẫn có Long lão và đám người Mộ Dung Khanh cũng ở Bắc Mạc, dù sao cũng phải phòng ngừa bọn họ làm gì đó."

"Mộ Dung Khanh không làm được gì cả, hắn ở Bắc Mạc thậm chí không có người có thể dùng, duy nhất có thể dùng chính là Cao Phụng Thiên, nhưng trẫm nhận được tin tức, hắn còn chưa từng đi gặp Cao Phụng Thiên."

Tần gia lão thái thái nhíu mày, mắt hạ xuống, giữa lông mi lưa thưa lóe ra tia sáng: “Điều này lại làm cho ta không yên tâm, nếu hắn không tìm Cao Phụng Thiên, có thể tìm ai? Kỳ Vương không có tiền đồ, Long lão tướng quân tuổi tác đã cao, hơn nữa đến nay vẫn chưa biết tình huống, theo lý thuyết, hắn chỉ có thể tìm Cao Phụng Thiên."

"Ừ, lão thái thái vừa nói như vậy, trẫm cũng phải chú ý một chút, Mộ Dung Khanh này quỷ kế đa đoan, lại Dạ vương năm đó ở Bắc Mạc lưu lại không ít nhân mạch, lại có quan hệ với An Nhiên, bên An Nhiên, bà cũng chú ý một chút."

"An công chúa đã rời kinh, đi tìm Lạc Thân vương." Tần lão thái thái cười lạnh một tiếng: “Chắc nàng muốn thuyết phục Lạc Thân vương."

"Nàng đi tìm Tam đệ?" Lưu Sư... Không, Sở Kính thầm giật mình: “Nàng dựa vào cái gì cho là mình có thể thuyết phục Tam đệ?"

"Chỉ sợ cũng muốn liều chết đánh một trận, giữa người và Lạc Thân vương không có gì có thể ly gián."

Sở Kính trầm mặc một chút, đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi lóe ra sự ác độc: “Không, không thể để cho nàng đi tìm Tam đệ, ngươi lập tức phái người đuổi kịp nàng." Hắn ra hiệu một động tác giết người.

Tần lão thái thái nhìn vẻ mặt ác độc như vậy của hắn, vẫn hiền hòa cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy thưởng thức: “Ừ, người có thể nghĩ như vậy, vậy thì quá tốt, đại trượng phu làm đại sự không cho phép nửa điểm mềm lòng."

Sở Kính lãnh đạm nói: "Trẫm và nàng tuy là cùng một phụ hoàng, nhưng dù sao tuổi tác cách nhau quá lớn, mấy lần trước ban thưởng cho nàng, nàng cũng không biết xấu hổ mà trả về."

Tần lão thái thái nói: "Làm đại sự phải như vậy, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, Bắc Mạc ta đất rộng, nhưng vẫn không bằng các nước phương Nam giàu có và sung túc, muốn giành được nghiệp lớn, phải có người hy sinh, chiếm lấy Đại Lương và Đại Chu, là chuyện tổ phụ người vẫn luôn hi vọng, hắn không thể làm được, dù thế nào, người cũng phải làm được, khuếch đại lãnh thổ Bắc Mạc ta lớn đến chưa từng có mới không phụ sự kì vọng to lớn của cha người với người."

Bà ta bước lên trước một bước, trong con ngươi lấp lánh sáng lên: “Người cứ việc yên tâm làm, cho dù người muốn làm cái gì, lão thân cũng sẽ ủng hộ người, bất kể người nào cản con đường của người, lão thân cũng sẽ quét dọn sạch sẽ cho người."

Sở Kính đi xuống, cầm tay Tần lão thái thái: “Ngoại tổ mẫu, nếu không phải những năm này người vẫn luôn khống chế Tần Châu, Bắc Mạc ta cũng sẽ không có bản đồ như hôm nay, hướng phía tây chinh phục nước Đông Lan, nước Tiểu Cốc, xuống phía nam đoạt được Nam Quận, vì Bắc Mạc ta đoạt được giàu có và sung túc đất, còn có khu duyên hải, chỉ cần công chiếm Đại Chu, thu Đại Lương chính là chuyện trong tầm tay, đến lúc đó, trẫm sẽ trở thành bá chủ Trung Nguyên, Bắc Mạc của ta không cần ngưỡng mộ người khác, không cần mua lương thực."

"Được, tốt, có chí khí!" Tần lão thái thái vỗ tay hắn: “Lão thân chính là chờ người làm một trận lớn, hôm nay Tần Châu ở tù, Hình bộ xét xử xuống, chỉ ý một chút, quân quyền tất nhiên nắm ở trong tay của người, đến lúc đó, người muốn đánh ai thì đánh."

Sở Kính cười, cười, lại hơi lo lắng: “Ngoại tổ mẫu, còn có một chuyện, trẫm vẫn luôn hơi lo âu."

"Chuyện gì?" Tần lão thái thái hỏi.

Sở Kính kéo bà ta ngồi xuống, nói: "Hôm nay Tần Châu ở trong ngục, nhưng bên ngoài rốt cuộc có người chạy vạy cho nàng ta, hơn nữa, vụ án bao nhiêu người quan sát, cho dù Hình bộ là người của trẫm, cũng không thể một tay che trời, hơn nữa, Tần Châu sợ cũng không phải người hồ đồ, nếu kéo dài quá lâu, xuất hiện biến cố, hoặc là nàng ta đổi lời nói, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."

"Nàng ta sẽ không đổi lời nói, chỉ là." Tần lão thái thái suy nghĩ một chút: “Chỉ là, người nói đúng, rốt cuộc bên ngoài có người chạy vạy cho nàng ta, hôm nay tuy nàng ta ở trong ngục, nhưng vẫn luôn không chính thức thừa nhận, Vương hoàng hậu là nàng ta giết, phàm là nàng ta để lộ ra một chút xíu nàng ta bị oan uổng, những bộ hạ tướng sĩ cũ của nàng ta sẽ vì nàng ta sợ là không kể ngày đêm quấy phá."

Đáy mắt Sở Kính thoáng qua một tia lãnh ác không dễ phát giác: “Trẫm chính là lo lắng điều này, chỉ là, nếu Tần Châu ở trong ngục sợ tội tự vẫn thì sao?"

"Chúng ta muốn hạ thủ là có thể, nhưng sau chuyện này nhất định sẽ bị người tra ra, bộ hạ cũ của nàng ta không tin nàng ta sẽ sợ tội tự vẫn, cho nên nhất định sẽ điều tra, ở trong ngục hạ sát thủ, hoặc là động đao, hoặc là dùng độc, hai việc này đều không lừa được người, hơn nữa, chỉ sợ sẽ tìm hiểu nguồn gốc, mò tới chúng ta."

Sở Kính hơi cười: “Trẫm nói là, nếu như nàng thật sợ tội tự vẫn thì sai?"

Tần lão thái thái ngẩn ra, nhìn hắn, nhất thời, biết ý của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.