Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 677: Nhu dao nói ra sự thật



Sau khi Nhu Dao ngồi xuống thì nói lời cảm ơn với Lạc Thân vương: “Tiên sinh bên cạnh Vương gia đã cứu chúng ta, ta vẫn luôn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với Vương gia, chỉ là trước đó trong người ta còn vết thương, không ra cửa được, bây giờ đã khỏe hơn, lại được tiên sinh mời, ta cũng nhân cơ hội này nói lời cảm ơn với Vương gia, cảm ơn Vương gia cứu mạng.”

Nói xong, nàng ta đứng dậy khom người.

A Cảnh vội vàng đỡ lấy, cũng khom người xuống.

“Huyện chúa mau ngồi xuống, bản vương không dám nhận.” Lạc Thân vương xấu hổ nói: “Thật ra huyện chúa hiểu lầm rồi, bản vương không hề sai tiên sinh đến cứu các ngươi, trên thực tế, hôm nay bản vương cũng mới biết các ngươi ở Nam Quận.”

Nhu Dao giật mình nhìn về phía Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử giải thích: “Người cứu các ngươi là một số bạn bè trong giang hồ của tại hạ, bọn họ xuất thân dân gian, khó tránh khỏi sẽ có phong thái giang hồ, vì vậy có lẽ trên đường trở về hơi bất kính với huyện chúa, huyện chúa thứ tội!”

Nhu Dao lắc đầu: “Không quan trọng, nếu không phải bọn họ ra tay cứu giúp, ta và A Cảnh đều sẽ chết dưới tay truy binh.”

Quả thật, trên đường đến Nam Quận, thái độ của đối phương khá là thô lỗ, hở một tí là mắng chửi, nếu không phải nàng ta bị thương nặng, e rằng A Cảnh đã sớm đánh nhau với bọn họ.

Nhưng cho dù như thế nào, cái mạng này cũng coi như được bảo vệ rồi.

Thiên Cơ Tử nói: “Là như vậy, huyện chúa, hôm nay lỗ mãng mời người đến là vì Vương gia muốn hiểu rõ chuyện núi Lang Vĩ, người có thể nói rõ ràng đầu đuôi chuyện này một lần không?”

Nhu Dao nhìn Lạc Thân vương, cẩn thận suy nghĩ, Thiên Cơ Tử cứu được bọn họ, lại chậm chạp không báo cho Lạc Thân vương, cộng thêm trước đó A Cảnh đã từng nói với nàng ta, tình cảm huynh đệ giữa Lạc Thân vương và Sở Kính vô cùng vững chắc, chắc hẳn hắn ta sẽ không tin Sở Kính làm chuyện như vậy.

Còn vì sao hôm nay lại đột nhiên gọi bọn họ đến, sợ là trong kinh xảy ra biến cố.

Nàng ta chậm rãi bước lên trước một bước, A Cảnh lo lắng đỡ nàng ta, nói: “Người ngồi là được rồi.”

Nhu Dao khẽ nói: “Không sao.”

Nàng ta vẫn nhìn Lạc Thân vương, sau đó khẽ xốc váy mình lên, kéo lên ống quần được may rộng rãi, lộ ra đôi chân. truyện đam mỹ

Lạc Thân vương vội vàng quay mặt sang nơi khác, không vui nói: “Huyện chúa, tự trọng.”

Nhu Dao nói: “Vương gia, trước khi nói, người thử nhìn đôi chân này của ta, sau khi nhìn, có lẽ Vương gia sẽ tin lời ta nói.”

Lạc Thân vương chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống chân Nhu Dao, chỉ vừa liếc nhìn, cả người chợt sững lại.

Nàng ta vén đến trên đầu gối, dưới đầu gối chính là vết sẹo bỏng rất kinh khủng, nơi bụng chân còn có lở loét, thật ra vết thương của nàng ta cũng chưa khỏi hẳn, chỉ là vừa rồi thấy nàng ta bước đi không hề lộ rõ sự bất tiện, xem ra là nàng ta cố gắng nhịn đau, thảo nào người đàn ông kia lại căng thẳng như vậy.

A Cảnh kéo ống quần giúp nàng ta, sau đó buông váy lại, đỡ nàng ta ngồi xuống rồi nói: “Không cần cho người ta nhìn, ngươi nói, hắn ta tin thì tin, không tin thì thôi.”

Sắc mặt A Cảnh rất khó coi, hắn ta không thông minh bằng Nhu Dao, nhưng có thể nhìn thấy mục đích Lạc Thân vương gọi bọn họ đến hôm nay.

Người của Sở gia, ngoài An công chúa và Sở Nguyệt Vương gia, hắn ta không hề có ấn tượng tốt với bất kỳ ai khác nữa.

Nhu Dao bắt đầu nói: “…Chúng ta đã định ra kế hoạch, đi Ngự Thú Uyển trộm lương thực và dược liệu, sau khi di chuyển từ Mộc Trại đến núi Lang Vĩ, lương thực và dược liệu đều là đồ vật vô cùng cấp bách, nếu không có hai thứ này, mọi người đều không sống nổi. Tần Châu nói một mình nàng ta đi dò đường, nhưng bởi vì nhất định phải lập tức dùng dược liệu nên Thương Mai quyết định xuống núi cùng Tần Châu, trộm một ít dược liệu trở về trước, sau khi hai người bọn họ xuống núi, thật ra ta rất lo lắng, bởi vì ta cũng không hoàn toàn đối xử chân thành với Tần Châu, trước đó nàng ta không tin tưởng chúng ta, cảm thấy mục đích chúng ta đến Bắc Mạc không phải để cứu vớt nạn dân và người bị bệnh dịch, từng nói năng lỗ mãng, chỉ là, Thương Mai nói tin rằng trong lòng nàng ta có người dân, nên chúng ta tạm thời tin tưởng nàng ta.”

Khi Nhu Dao nói, Thiên Cơ Tử nhận trà mà hạ nhân từ ngoài cửa đưa vào, hắn ta xua tay cho hạ nhân lui ra, còn mình thì dâng trà lên.

Nhu Dao tiếp nhận chén trà, bàn tay khẽ run, đáy mắt còn mang theo hoảng sợ và phẫn nộ, ký ức tựa như dã thú, gặm nhấm nỗi lòng nàng ta.

Nàng ta uống một ngụm trà, sau đó cố gắng dùng từ ngữ hòa nhã thuật lại: “Ta nhớ khoảng cuối giờ Hợi đêm đó, rất nhiều người đều ngủ rồi, bởi vì muỗi trong núi nhiều, ta sợ muỗi đốt người bệnh khiến cho bệnh tình nặng thêm nên nhân lúc trời tối chưa ngủ, cùng Loan Loan… Loan Loan là cháu gái của Trần thái quân Đại Chu, hai người chúng ta đốt lá ngải cứu chống muỗi ở xung quanh, bởi vì ban ngày có quan binh thị vệ của Tần Châu trông coi ở nơi này, vì vậy chúng ta cũng khá yên tâm.”

Tay của nàng ta càng run kịch liệt hơn: “Làm xong tất cả thì cũng đã qua giờ Tý, ta và Loan Loan lại đi kiểm tra mấy người bệnh nghiêm trọng một lượt, nếu không có thuốc, sợ rằng mấy người bệnh này không sống qua được hai ngày, nếu Thương Mai có thể lấy thuốc bọn họ mới có thể sống sót, vì để bọn họ có thể chống chọi tiếp, đêm đó ta đun một ít thuốc còn sót lại cho bọn họ uống, khi rời khỏi doanh trướng chợt nghe thấy tiếng chạy vội vã của thị vệ và quan binh ở bên ngoài, ta kéo lại một người trong đó… chính là A Cảnh, A Cảnh bảo chúng ta nhanh chóng trở về doanh trướng, nói phát hiện tình huống bất thường, ta và Loan Loan cũng không trở về phòng mà đi theo xem tình hình, chúng ta vừa đi đến đầu đường núi Lang Vĩ thì nhìn thấy có một đội người ngựa đi lên núi, lúc ấy đường núi đen kịt, chúng ta cũng không nhìn thấy rõ ràng, nhưng ước chừng lên đến mấy nghìn người, A Cảnh và mấy chục quan binh thị vệ chặn ở đầu đường cho chúng ta trở về lập tức sơ tán nạn dân, ta và Loan Loan vội vàng chạy trở về, tiện tay nhặt một chiếc nồi lên gõ mạnh, nhưng đã quá muộn rồi, mũi tên có lửa bay đến như mưa, bắn trúng doanh trướng và cây cối khô ráo, mấy nghìn người cùng nhau tiến lên, quan binh thị vệ căn bản không ngăn cản nổi…”

Giọng nói của Nhu Dao vô cùng khản đặc, mang theo giọng mũi nồng đậm.

Lạc Thân vương nghe đến đó, sắc mặt đen như đáy nồi, tay cầm chén trà, hai ngón tay siết chặt vang lên tiếng lạch cạch.

Hắn ta không lên tiếng mà chờ đợi Nhu Dao từ từ nói tiếp.

“Thế lửa lan tràn rất nhanh, chúng ta sơ tán rất chậm, trong lửa cháy bừng bừng, khói đặc dâng lên cuồn cuộn, vì mạng sống, mọi người liều mạng chạy, ta tận mắt trông thấy những thanh trường kiếm đó đâm vào ngực thôn dân, máu bắn ra tung tóe, trẻ nhỏ người già, ai cũng không buông tha, đó là một trận tàn sát tựa như địa ngục, trước mắt không phải ánh lửa khói đặc thì là máu tươi, là tiếng kêu rên thảm thiết, đời này ta chưa từng gặp cảnh tượng tàn nhẫn như vậy…”

Lồng ngực nàng ta phập phồng dữ dội, giọng điệu cũng không cách nào bình tĩnh lại, trở nên cao vút bén nhọn: “Lúc ấy ta vốn đã ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy một thôn dân bị quan binh đuổi theo, đó là một người tốt, ta không thể thấy chết không cứu, ta chạy lại, nhưng ta không cứu được hắn, lại tận mắt nhìn hắn ngã trong vũng máu, đầu óc ta như sắp nổ tung, cầm dao găm tiến lên, nghĩ rằng dù sao cũng chết, tốt xấu gì cũng giết thêm mấy tên, ta giết liên tiếp ba người, cuối cùng bị cướp mất dao găm, dao găm đó đâm vào bụng ta, lửa cũng đã lan đến, ta biết mình chết chắc rồi, nên lớn tiếng mắng chửi, nhưng người kia lại không lập tức ra tay mà cướp hết của cải trang sức trong người ta, sau khi cướp đoạt xong muốn ra tay, A Cảnh đến cứu ta, dao găm của A Cảnh đâm vào bụng người kia, ôm ta chạy trốn, khi chúng ta lao ra, váy của ta đã bị lửa bén vào, nhưng lại không cách nào dừng lại dập lửa, bởi vì đang có mười mấy người đuổi theo chúng ta…”

Nhu Dao không nhịn được run rẩy cả người, là căm giận, cũng là sợ hãi, một cô nương trải qua ranh giới sống chết như vậy, ai mà không sợ hãi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.