Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 678: An công chúa vui vẻ rồi



A Cảnh khẽ vỗ bả vai Nhu Dao, nói: “Ngươi đừng nói nữa, sau đó để ta nói.”

Hắn ta lấy chén nước của mình đổi cho Nhu Dao, vì không mở nắp nên chén này của hắn ta khá ấm: “Uống một ngụm trước, chén này của ta vẫn còn ấm.”

Nhu Dao nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn!”

A Cảnh buông nàng ta ra, sau đó nhìn Lạc Thân vương: “Sau đó ta dẫn huyện chúa ẩn núp, có lẽ truy binh biết thân phận của huyện chúa và ta nên đuổi theo không bỏ, chúng ta vẫn luôn ẩn núp trong thôn làng vắng vẻ, bởi vì ngoài việc bị thương ở chân, bụng huyện chúa còn bị dao đâm, để che giấu tai mắt của người khác, huyện chúa mặc đồ nam, bởi vì chạy không ngừng nghỉ, vết thương của huyện chúa không được chữa trị tốt, vì vậy có một lần vết thương chuyển biến xấu, cuối cùng vẫn bị truy binh đuổi kịp, một mình ta khó đánh lại đối phương, cộng thêm bôn ba mấy ngày đã tiêu hao nhiều thể lực, mắt thấy sắp chết dưới kiếm của đối phương, người của tiên sinh xuất hiện cứu chúng ta, lại ép… đưa chúng ta đến Nam Quận, đây chính là đầu đuôi câu chuyện.”

Lời của A Cảnh đơn giản trực tiếp, kể lại ngắn gọn nhưng vô cùng rõ ràng.

Sau khi Lạc Thân vương nghe xong, hồi lâu không nói chuyện, nhưng lồng ngực chập trùng liên tục, giống như đang cố gắng kìm nén căm giận.

“Vương gia không tin?” Nhu Dao hỏi một câu.

Lạc Thân vương ngẩng đầu, hít vào một hơi thật sâu, nhìn Nhu Dao: “Bản vương tin, trước khi các ngươi đến bản vương cũng đã tin việc này rồi, lúc ấy các ngươi cũng là người bị hại, nghe các ngươi nói, trái tim của bản vương… khó chịu không nói nên lời, tức giận không nói nên lời.”

Nhu Dao cắn môi, hỏi một câu đã kiềm chế dưới đáy lòng rất lâu: “Vương gia, trên núi Lang Vĩ có bao nhiêu người trốn thoát?”

Bọn họ bị đuổi giết suốt dọc đường, không biết sự việc thay đổi như thế nào, sau khi đến Nam Quận, có người trông coi, vốn không cách nào ra ngoài dò hỏi tin tức, mà Kinh Đô và Nam Quận cũng cách khá xa, tin tức cũng sẽ không thể truyền đến nhanh như vậy.

Nhưng, chắc hẳn Lạc Thân vương biết.

Mấy ngày nay nàng ta vẫn luôn lo lắng, không biết Thương Mai và Loan Loan thế nào, càng không biết bây giờ Bắc Mạc đã loạn ra sao, phải chăng nạn dân đều bình an?

Mỗi ngày những chuyện này đều chặn ngang lồng ngực nàng ta, nàng ta không cách nào yên tâm dưỡng thương, khiến cho vết thương vẫn luôn không thể khỏi hẳn.

Thiên Cơ Tử trả lời: “Chừng sáu trăm người chạy thoát, ngươi yên tâm, người của Đại Chu đến đều rất tốt, Nhiếp chính vương phi và Tôn tiểu thư của Trần gia đã trở về Đại Chu.”

“Thật sao?” Nhu Dao lập tức yên tâm, trên khuôn mặt tái nhợt lẫn lộn vui mừng và sợ hãi: “Các nàng đều an toàn trở về Đại Chu?”

Nhưng, nàng ta lại lập tức trở nên đau buồn: “Mấy nghìn người chết, bọn họ đều là… đều là dân chúng vô tội, người nắm quyền sao lại tàn bạo đến vậy?”

Lạc Thân vương đứng lên thi lễ với Nhu Dao: “Bản vương thay mặt dân chúng Bắc Mạc cảm ơn huyện chúa, cũng thay mặt Sở Kính nhận tội với huyện chúa, huyện chúa yên tâm, chắc chắn bản vương sẽ sai người hộ tống ngươi trở về Đại Chu an toàn.”

“Cảm ơn Vương gia!” Nhu Dao nói.

“Tiên sinh, phiền ngươi thu xếp cho huyện chúa, chờ vết thương của huyện chúa khỏi hẳn thì sắp xếp người đưa bọn họ trở về.” Lạc Thân vương sai bảo.

“Vâng, Vương gia!” Thiên Cơ Tử thở dài một hơi, đây là sắp xếp thỏa đáng nhất, trước đó khi cứu hai người này, Vương gia vẫn luôn vô cùng có thành kiến với Tần Châu và đoàn người Nhiếp chính vương của Đại Chu, bởi vậy hắn ta chậm chạp không dám đề cập đến, cũng không dám đưa đi.

Bây giờ thế này, thật sự tốt quá rồi.

A Cảnh lại hỏi: “Tiên sinh, bây giờ tình hình Kinh Đô thế nào? Đại tướng quân thế nào?”

Thiên Cơ Tử nói: “Chờ các ngươi được bố trí ổn thỏa, tại hạ sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe.”

Hắn ta tự mình đưa hai người đến Tô Hà Viên bên cạnh Lan Hương Viên ở, phân phó tất cả công việc xong, hắn ta điều chỉnh lại vẻ mặt, đi vào Lan Hương Viên.

An công chúa đã tỉnh lại, Thiên Cơ Tử nói với nàng ta: “Nhu Dao huyện chúa và tiên phong A Cảnh bên cạnh Tần đại tướng quân từ Đại Chu đến đang ở ngay sát vách, nếu công chúa đã đỡ hơn thì gọi bọn họ đến gặp.”

“Nhu Dao?” An công chúa vội vàng chống người dậy, ngạc nhiên nói: “Nàng còn sống?”

“Đúng vậy, người của tại hạ cứu được bọn họ.” Thiên Cơ Tử nói.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, bây giờ bản cung đi gặp.” Nói xong, nàng ta lập tức muốn vén chăn xuống giường.

“Công chúa!” Thiên Cơ Tử vội vàng ấn vai nàng ta xuống, nhưng lại chợt rút tay về: “Công chúa, trong người người vẫn còn vết thương, không thể tùy tiện đi lại, mà Nhu Dao huyện chúa cũng đang bị thương, trước cứ để bọn họ nghỉ ngơi đã, tối nay lại gọi bọn họ đến là được.”

“Vết thương của Nhu Dao có nghiêm trọng không?” An công chúa nghe thấy Nhu Dao bị thương, vội vàng khẩn trương hỏi.

“Là vết bỏng, còn vết dao đã khỏi hẳn.”

An công chúa nghe thấy Nhu Dao bị bỏng, không nhịn được thở dài một tiếng: “Bắc Mạc chúng ta nợ người của Đại Chu rất nhiều.”

“Vâng!” Thiên Cơ Tử muốn gọi người đến dìu nàng ta nằm xuống, nhưng An công chúa đã tự nằm xuống rồi.

Đột nhiên Thiên Cơ Tử mỉm cười: “Công chúa, người thật sự rất biết nhịn đau.”

Hắn ta cúi người đưa tay muốn kéo chăn mềm cho An công chúa.

Khi An công chúa nghe hắn ta nói câu này, bỗng nhiên vươn đầu lên, hai cái đầu cụng vào nhau, An công chúa ‘ôi chao’ một tiếng, sau đó tỏ vẻ đau khổ nói: “Đau chết được!”

“Xin lỗi, xin lỗi!” Thiên Cơ Tử vội vàng nói xin lỗi, sau đó giơ tay ra lau trán nàng ta: “Còn đau không?”

An công chúa phì cười: “Không phải ngươi nói ta biết nhịn đau sao? Vết đao ta còn không sợ, nào lại sợ cái đầu gỗ này của ngươi đụng vào chứ?”

Sắc mặt Thiên Cơ Tử đỏ lên, mất tự nhiên thu tay lại, mỉm cười: “Công chúa chơi xấu.”

An công chúa nhìn hắn ta, thấy khuôn mặt trắng nõn cửa hắn ta trở nên đỏ ửng, không ngờ hắn ta lại là một người dễ thẹn thùng đỏ mặt thế này, nàng ta không nhịn được cười nói: “Tiên sinh vang danh thiên hạ, tài hoa cơ trí hơn người, lại nhạy cảm dễ thẹn thùng như vậy, thật khiến bản cung kinh ngạc, chỉ là, tối qua ngươi nhìn thấy cơ thể của bản cung…”

Nàng ta nói xong thì nhìn chằm chằm hắn ta, vẻ mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc: “Chờ bản cung khỏi, tự bản cung đến lấy hai con mắt của ngươi xuống.”

“Hả?” Thiên Cơ Tử nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, gương mặt không nhịn được đỏ bừng bừng, lỗ tai cũng đỏ rực, đầu cũng nóng ran: “Chuyện này xin lỗi, tại hạ không cố ý.”

Tất nhiên hắn ta biết An công chúa đang nói đùa, chỉ là, lại nói, đúng là hắn ta đã nhìn, lại còn liếc mấy lần.

Thật sự đẹp!

Tâm trạng An công chúa tốt hơn, nhìn danh sĩ đệ nhất bị mình trêu đùa cho luống cuống tay chân, cũng cảm thấy mình hơi ác, cười nói: “Được rồi, bản cung tâm trạng tốt, đùa ngươi chút thôi, tiên sinh bỏ qua cho.”

Thiên Cơ Tử nhìn nàng ta, mặt như đang sốt: “Không, công chúa có thể nói đùa, chứng minh rất nhiều chuyện không vui đã rời khỏi đáy lòng công chúa, tại hạ… vui vẻ… không phải, tại hạ vui vẻ thay công chúa.”

An công chúa nhìn kỹ khuôn mặt hắn ta, còn cả đáy mắt nóng rực như lửa kia, chợt nhớ đến lúc nàng ta bị thương, hắn ta nói ở bên tai nàng ta: “Tất cả mọi chuyện, tại hạ đều sẽ xử lý ổn thỏa cho người.”

Bất chợt, mặt của nàng ta cũng như bị lửa thiêu đỏ, nàng ta nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Vậy bản cung ngủ một lát đã, tiên sinh cứ tự nhiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.