Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 682: Tin tức tốt



Kinh thành Đại Chu thật ra không loạn như An Công Chúa đã nói, nhìn tất cả có vẻ đã trật tự trở lại.

Chỉ là rối loạn trong hậu cung vẫn luôn nhằm vào chuyện Thương Mai rời đi.

Thương Mai không chịu nổi phiền phức, nhưng vẫn bắt buộc phải tạm thời đối phó.

Hôm nay cô vào cung thỉnh an, Hoàng Thái Hậu lại đưa ra một vấn đề khó khăn cho cô.

"A Khanh lập được công lao hiển hách cho Đại Chu ta. Chuyện con nối dõi của hắn rất quan trọng. Từ khi các ngươi thành thân đến nay, bụng ngươi vẫn không có động tĩnh gì. Ai gia đã thương lượng qua với Cẩn thái phi, cảm thấy nên lập hai trắc phi cho A Khanh. Chỉ là bây giờ A Khanh còn chưa về, nếu lập trắc phi mà không hỏi qua ý kiến của hắn cũng không tiện, cho nên tạm thời gác lại. Nhưng trong phủ cũng nên nạp những người này. Bởi vậy cứ đưa những người này về trong phủ trước. Nếu sau này bọn họ có thể sinh ra con trai thì nâng lên làm trắc phi. Thương Mai, ngươi thấy thế nào?"

Hôm nay Cẩn thái phi cũng tới thỉnh an, khi nghe câu này, bà ngạc nhiên ngẩng đầu, muốn biện bạch vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt uy nghiêm sắc bén của Hoàng Thái Hậu, lời đến bên môi cũng đành phải nuốt xuống.

Thương Mai còn chưa lên tiếng, Lễ Thân Vương Phi đã thản nhiên nói: "Hoàng Thái Hậu quản thật rộng. Ta gả cho lão tam nhiều năm như vậy còn chưa sinh ra đứa con nào. Có phải Hoàng Thái Hậu cũng muốn thêm mấy người cho Lễ Thân Vương Phủ không?"

Lễ Thân Vương Phi chưa từng giữ mặt mũi cho bà ta. Sau khi gả cho lão tam nhiều năm như vậy, nàng đã ít nhiều học được vài phần của lão tam, chính là chuyện không vui thì kiểu gì cũng phải nói ra.

Hoàng Thái Hậu liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Trong ba điều bất hiếu thì không có con là lớn nhất. Nếu là thê tử hiền huệ, sau khi gả vào một năm vẫn chưa sinh được con nối dõi, nên nạp thiếp cho phu quân của mình."

Bà ta không nói thẳng Lễ Thân Vương Phi, nhưng những lời giận dỗi này cũng đặc biệt đúng chỗ. Bởi vì mấy năm qua Lễ Thân Vương quả thật không lập trắc phi, càng không có cơ thiếp thông phòng gì.

Chỉ là ai cũng biết không phải Lễ Thân Vương Phi không muốn hắn lấy, mà là hắn không muốn.

Lễ Thân Vương Phi nghe vậy thì thản nhiên nói: "Ta vẫn luôn không phải là người hiền huệ. Ngoài đường trong hẻm đều biết chuyện này."

Hoàng Thái Hậu cười với vẻ kỳ lạ: “Ai gia cũng không nói vậy, nhưng Vương phi có thể tự hiểu lấy mình như vậy cũng rất tốt. Vương gia nhà các ngươi là một người bảo thủ. Nếu ai gia nói đạo lý với hắn, sợ rằng ai gia nói đến mòn cả miệng, vẫn chưa thể nói cho hắn hiểu được. Cho nên, ai gia cũng không quản được nhiều như vậy."

Bà ta nhìn sang Thương Mai: “Nếu ngươi không có ý kiến gì, ai gia sẽ tiện tay lựa chọn. Ngươi yên tâm, ai gia không dám nói mắt mình tốt nhất, nhưng sẽ không nhét người linh tinh vào trong phủ của ngươi."

Thương Mai ngẩng đầu và chậm rãi nói: "Cảm ơn Hoàng Thái Hậu đã quan tâm tới vương phủ. Thương Mai là một phụ nữ, cái gì cũng không hiểu, mọi chuyện cần phải nhờ vương gia làm chủ. Chuyện nạp cơ thiếp là chuyện lớn, Thương Mai không dám tự ý quyết định. Bây giờ vương gia cũng sắp trở về rồi. Nếu không chờ đến lúc đó Hoàng Thái Hậu nói với vương gia? Có thể để cho vương gia tự mình chọn sẽ càng hợp ý hơn."

Hoàng Thái Hậu chẳng hề để ý nói: "Chuyện nhỏ như vậy cũng cần bản thân hắn tự mình chọn sao? Ngươi làm chủ mẫu lại không có trách nhiệm gì à? Ngươi như vậy, sau này làm sao gánh vác được mọi chuyện trong phủ?"

Thương Mai giang tay: “Vậy chẳng phải còn có Hoàng Thái Hậu sao? Hoàng Thái Hậu thậm chí còn muốn làm chủ chuyện cơ thiếp cho vương phủ, Thương Mai vô dụng một chút cũng không sao."

Hoàng Thái Hậu cười kỳ quái: “Ngươi nói vậy, có phải không đồng ý với đề nghị của ai gia?"

"Đây là quyết định của Hoàng Thái Hậu, Thương Mai không dám không nghe theo."

Đề nghị? Quyết định!

Thương Mai cũng lười tranh cãi với bà ta. Bà ta muốn nhét người vào phủ thì cứ nhét. Nếu lão thất để mắt tới, cũng chẳng sao.

Nếu nhìn không thuận mắt, chờ hắn tự đuổi đi là được.

Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì khẽ cười: “Vương phi hiểu ý người, đúng là thê tử hiền huệ. Vậy ai gia sẽ thuận tiện chọn lựa."

Thương Mai không lên tiếng. Cô đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, chính là ta chẳng quan tâm tới chuyện gì, ngươi thích thì cứ làm thôi.

Hoàng Thái Hậu tự làm mình mất mặt, lại thản nhiên nói: "Các ngươi trở về đi. Ai gia còn có việc bận."

Đám người thở phào nhẹ nhõm, xin cáo lui và rời đi.

Ra tới cửa, Lễ Thân Vương Phi nói với Thương Mai: "Ngươi không nên đồng ý, chẳng biết bà ta sẽ nhét người nào vào trong phủ của ngươi đâu."

Thương Mai cười nói: "Không quan trọng. Tới cũng vô dụng thôi. Lão thất còn không ở nhà, tới nhiều lắm chỉ thêm bát cơm ăn. Vương phủ còn chưa nghèo tới mức không bỏ ra được bữa cơm này."

"Ngươi đấy, nên cố gắng cay độc với bà ta một trận, để tránh bà ta suốt ngày cầm lông gà làm lệnh tiễn." Lễ Thân Vương Phi căm hận nói.

Thương Mai cười tươi hơn: “Không cần thiết, cần gì phải chọc giận bà ta chứ? Vai vế của người ta còn đó, cũng xem như là trưởng bối của ta. Nếu ta đắc tội bà ta chính là tự gây rắc rối cho mình. Còn chẳng bằng kệ cho bà ta lăn qua lăn lại. Dù sao không tổn thương tới da thịt mình thì chẳng cần quan tâm."

"Cũng đúng, lúc nào cũng để ý tới danh hiệu mẹ chồng của ta, đúng là bất bình."

Thương Mai trở lại vương phủ, ma ma báo cho nàng biết Lương Vương trở lại từ sáng sớm, bây giờ đang chờ ở trong sân.

Thương Mai vội vàng bước nhanh vào trong, quả nhiên thấy Lương Vương đang ngồi uống trà ở trong đình nghỉ mát. Hắn vừa thấy cô về đã mặt mày hớn hở nói: "Bản vương tới đòi thưởng đây."

Thương Mai xì một tiếng khinh miệt: “Đòi thưởng? Phần thưởng của ta cũng không dễ dàng đòi như vậy đâu."

"Lần này nhất định phải có trọng thưởng đấy." Lương Vương cười hì hì nói.

"Nói mau!" Thương Mai ngồi xuống: “Trong lòng ta đang buồn bực, ngươi nói cho ta nghe vài tin tức tốt, cho ta bớt nóng đi."

"Sao vậy? Lại chọc giận ngươi à?" Lương Vương hỏi.

Thương Mai trừng mắt nhìn hắn: “Không ngờ tất cả mọi người đều biết bà ta sẽ chọc giận ta vậy."

"Không thể sao? Trước khi ngươi quay về, tất cả những gì bà ta nhằm vào ngươi chỉ là phô trương thanh thế. Giờ ngươi quay về rồi, ngươi lại thành túi trút giận thôi." Lương Vương nói.

"Ta đúng là xui xẻo tám đời." Thương Mai bực bội nói rồi trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi có nói tin tức tốt không? Không nói thì ta quay về ăn cơm đây. Ta đứng từ sáng sớm, vừa đói lại vừa mệt."

"Ăn cơm gì chứ? Hôm nay bản vương đãi khách, đã sớm chuẩn bị một bàn tiệc rượu ở Tụ Phúc Lâu rồi. Ta mời ngươi, Loan Loan, Linh Lợi, còn cả bà cô đi ăn, chúc mừng một bữa."

"Chúc mừng gì vậy?" Thương Mai không khỏi tò mò.

"Có thư từ Bắc Mạc gửi tới, ngươi có muốn xem không?" Lương Vương lấy từ tay áo trong túi ra một lá thư, lắc qua lắc lại trước mặt của Thương Mai.

Thương Mai lập tức phấn chấn: “Nhanh đưa cho ta xem."

Lương Vương ném lá thư cho cô, nói: "Ngươi không cần xem, chỉ có hai chuyện thôi. Chuyện thứ nhất là đã cứu được Tần Châu ra, đang định dẫn nàng ta về kinh. Chuyện thứ hai là tìm được Nhu Dao, bây giờ nàng ta đang trên đường từ Nam Quận quay về kinh đô, đến lúc đó sẽ về kinh cùng hoàng thúc."

Thương Mai vội mở thưa ra và đọc rất nhanh. Sau khi nhìn rõ từng câu từng từ, cô che miệng, nước mắt trào ra: “Tốt quá, tốt qua, Nhu Dao không sao."

Lương Vương ranh mãnh hỏi: "Vậy có phải nên thưởng không? Tin tức này đáng để thưởng chứ?"

Thương Mai kích động nói: "Thưởng, muốn gì cứ việc nói."

Lương Vương cười nói: "Ngươi trả bữa cơm hôm nay được không?"

Thương Mai đứng lên: “Đừng ăn ở Tụ Phúc Lâu, cứ ăn ở vương phủ đi. Ngươi mời mọi người đến đây, mời cả Trần thái quân nữa. Ta sẽ tự mình xuống bếp."

"Ngươi tự mình xuống bếp à?" Lương Vương kêu khổ: "Nếu vậy ta đưa thêm một tin tức tốt, có phải có thể đi tới Tụ Phúc Lâu ăn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.