Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 692: Hạ lâm thực sự đang gặp nguy hiểm



Thương Mai có thể nghe ra sự thương cảm trong lời tự giễu của nàng ta, con người chứ đâu phải cây cỏ, sao có thể vô tình được?

Phần tình cảm này của Tô Thanh, sợ là phải kiên trì một khoảng thời gian nữa.

Thế nhưng Tô Thanh cũng không phải người nông cạn, cái gọi là vừa gặp đã yêu đó có lẽ không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.

Có thể là trước đây hắn đã từng gặp Linh Lợi?

Thương Mai nghĩ đến kiếp trước của Linh Lợi, không khỏi nghĩ đến kiếp trước của chính mình.

Thật sự giống như đã trải qua một đời, nhưng những gì xảy ra trong một năm nay cũng giống như những gì xảy ra ở kiếp trước.

Kiếp trước có hạnh phúc không? Cô cũng không biết, cuộc sống thoải mái ở kiếp trước có lẽ hạnh phúc, nhưng có ích gì? Cô đã chết rồi, có lẽ cũng không có nhiều người buồn cho cô đâu, đúng không?

Người thân không có, bạn bè cũng rất ít, đồng đội... Tình hữu nghị cũng có, nhưng mọi người đều chuẩn bị tinh thần có thể hy sinh bất cứ lúc nào, bởi vì chỗ cô ở không phải là một tổ chức bình thường, mà là đặc công, hai chữ đặc công đã thể hiện được hai thứ riêng biệt nhau, một là nguy hiểm, hai là công việc yêu cầu cao.

Hai người im lặng trong giây lát, mỗi người đều đang suy tư về những chuyện trong quá khứ.

Một lúc lâu, cả hai đều đồng thời thở dài.

Sau đó, lại đồng thời nở nụ cười.

Một nụ cười, như phảng phất một đời.

Tiếng bước chân loạn xạ truyền đến, Lương Vương nhanh chóng vén rèm trại lên, nhô đầu ra: "Có người tới."

Thương Mai và Linh Lợi ngay lập tức đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy thị vệ Đại Kim đang chạy tới.

"Vương gia, nhìn thấy Chiêu qúy phi đi về phía đông, đã cho người đi theo rồi."

“Chúng ta sẽ lập tức qua đó!” Lương Vương mang lại giày, nói với Thương Mai và Linh Lợi.

Thương Mai hỏi Đại Kim: "Nàng ta đi một mình à?"

"Đúng vậy, chỉ có một mình Chiêu qúy phi, tay ôm một chiếc lọ và tay xách đèn lồng, thuộc hạ từ phía xa đã nhìn thấy nàng ta."

“Đi, quả nhiên là ra ngoài tìm độc vật.” Thương Mai lập tức ngoắc tay.

Lương Vương dặn Đại Kim: "Các ngươi chỉ cần theo dõi từ xa, đề phòng không cho phép người khác đi vào."

“Vâng, Vương gia!” Đại Kim nhận lệnh, vội vã rời đi.

Ba người họ mang theo đèn lồng đi nhanh về phía rừng cây u tối.

Đi được chừng một khắc, thì nhìn thấy phía trước có một tia sáng yếu ớt.

Thương Mai thở dài nói: "Hai người trước tiên trốn đi, ta qua đó nói chuyện với nàng ta là được."

"Không sợ nguy hiểm sao? Nàng ta biết sử dụng cổ độc." Lương Vương nói.

Thương Mai vỗ sợi dây thừng: "Không sao, ta cũng có thứ triệu hồi độc vật."

Lương Vương và Linh Lợi tìm một cây to rồi núp kỹ và nói: "Được, chúng ta trốn ở đây. Chỗ này có thể nhìn thấy rõ, cũng có thể đề phòng có người đi đến."

Lần này Tôn Phương Nhi tới đây để tìm độc vật, Hoàng thượng nhất định sẽ phái người đi theo, có lẽ chưa theo vào rừng cây, nhưng nếu Tôn Phương Nhi hét lên, nhất định sẽ thu hút mọi người.

Thương Mai gật đầu, cầm đèn lồng đi về phía có tia sáng.

Dần dần, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc y phục đen, đang ngồi xổm trên mặt đất tìm kiếm gì đó, chiếc đèn lồng được đặt sang một bên.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, một tay cầm đèn lồng chiếu về phía người đang đi tới.

Nhìn thấy đó là Thương Mai, vẻ mặt nàng ta lộ ra vẻ thoải mái: "Là ngươi à?"

Thương Mai đi tới: "Chiêu quý phi, đêm khuya tới đây, có cần ta giúp gì không?"

Tôn Phương Nhi di chuyển chiếc lọ ra sau lưng mình, nhàn nhạt nói: "Ta đến đốt hương, ngủ không được, muốn ra ngoài đi dạo. Vương phi thật nhàn nhã, nửa đêm nửa hôm lên núi chơi?”

“Ta tới tìm ngươi!” Thương Mai nói.

Tôn Phương Nhi cau mày nói: "Ngươi tìm ta làm gì?"

“Ta muốn biết ngươi đã làm gì Lâm Lâm?” Thương Mai tiến lại gần một bước.

Tôn Phương Nhi chế nhạo: "Ta có thể làm gì hắn?"

“Ta không biết, cho nên mới hỏi ngươi.” Thương Mai nhìn nàng ta không ngừng lùi về phía sau, chiếc lọ cũng để ra sau lưng.

Cô cầm sợi dây sẹo trong tay ném ra theo đường vòng cung, dùng dây buộc chiếc lọ lại, rồi thu hồi dây sẹo, dịch chuyển chiếc lọ đến dưới chân mình.

Tôn Phương Nhi lo lắng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Thương Mai giẫm lên chiếc lọ, lạnh lùng nói: "Không muốn làm gì hết, chỉ muốn ngươi trả lời câu hỏi của ta."

Nắp lọ được đậy kín, là hũ sành thông thường có hoa văn bên ngoài.

Bên trong chứa thứ gì, không cần đoán cũng biết không phải là thứ gì tốt.

Tôn Phương Nhi ủ rũ nói: "Ngươi biết nhiều như vậy làm gì? Dù sao hắn cũng sẽ không chết."

"Ta muốn hắn xuất cung."

“Không thể.” Tôn Phương Nhi mở miệng từ chối, cau mày, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng sẽ không để mẫu thân ngươi và hắn xuất cung, ta không thể thay đổi được.”

"Ngươi có thể làm được. Hoàng thượng sẽ nghe lời ngươi nói. Ta biết ngươi có cách để hắn xuất cung." Thương Mai cất sợi dây sẹo, vẫn như cũ giẫm lên chiếc lọ.

Tôn Phương Nhi lạnh lùng nói: "Ngươi đánh giá ta quá cao rồi, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, chính mình còn không bảo vệ nổi, làm sao có thể cứu hắn?"

“Cứu?” Thương Mai tức giận: “Hoàng thượng và ngươi đã làm gì hắn?”

Tôn Phương Nhi im lặng một lúc: "Tóm lại, ta đồng ý với ngươi, sẽ không để hắn chết, được chưa? Ngươi trả lại chiếc lọ cho ta."

“Không, ta muốn hắn xuất cung, ta muốn hắn và mẫu thân ta ra khỏi cung.” Thương Mai kiên quyết nói, cô không thể mạo hiểm, như Tôn Phương Nhi đã nói, đến bản thân mình còn không thể bảo vệ được, thì làm sao có thể bảo vệ Lâm Lâm? Chỉ cần rời khỏi hoàng cung, cô mới có thể yên tâm.

Trong mắt Tôn Phương Nhi hiện lên một chút sầu não: "Thương Mai, ngươi thật sự đánh giá cao ta rồi. Đệ đệ của ngươi bây giờ đã lọt vào mắt Hoàng thượng. Hoàng thượng dễ gì để hắn xuất cung chứ?"

Thương Mai tức giận nói: "Các ngươi rốt cuộc đã làm gì hắn?"

Tôn Phương Nhi nói: "Không phải ta làm gì hắn, mà tất cả đều do hắn tự chuốc lấy."

“Nói rõ xem, nói tiếng người đi!” Thương Mai trầm giọng nói, nhưng không nén được tức giận.

Nghe Tôn Phương Nhi nói, chắc hẳn hiện giờ Lâm Lâm đang gặp nguy hiểm.

Cái gì mà tự chuốc lấy, nó chỉ là một đứa trẻ, nó làm gì mà lại bị như thế?

Trong mắt Tôn Phương Nhi hơi chột dạ, không dám nhìn vào mắt của Hạ Thương Mai.

"Tôn Phương Nhi." Thương Mai bình tĩnh, cố gắng dụ dỗ nàng ta: "Giả sử như Nhu Dao xảy ra chuyện, ngươi cũng sẽ rất lo lắng, mà Lâm Lâm là đệ đệ của ta, ta cũng lo lắng cho nó."

“Không phải ta không muốn, mà là ta cũng hết cách rồi.” Tôn Phương Nhi nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy không vẻ cam lòng và tức giận: “Ta có thể làm gì? Là hắn đã nói với Hoàng thượng, nếu không phải Hoàng thượng biết bản lĩnh của hắn, cũng sẽ không đến mức này, ta không cần hắn giúp. "

"Ngươi không cần hắn giúp, nhưng hắn đã giúp ngươi rồi, đúng không? Hắn đã giúp ngươi rồi, ngươi còn không đếm xỉa đến sao? Tôn Phương Nhi, ta đã từng cho rằng ngươi không phải người xấu. Lâm Lâm chỉ là một đứa trẻ. Ở trong cung, người duy nhất mà hắn có thể dựa vào chỉ có ngươi, ngươi vì sao thấy chết không cứu? "

"Ta làm sao có thể cứu hắn? Nếu hắn không chết, Hoàng thượng sẽ không để cho hắn ra ngoài!" Tôn Phương Nhi nhịn không được hét lên.

Nói xong, chính nàng ta cũng sửng sốt, vội quay mặt đi.

Trong lòng Thương Mai lạnh lẽo, đây mới là kết cục thật sự, Hạ Lâm không chết thì không thể thoát ra được, Hoàng thượng muốn lợi dụng hắn đến sức cùng lực kiệt.

Cái gì mà không nguy hiểm chứ, chỉ là tạm thời không nguy hiểm, nếu không cứu hắn ra ngoài, hắn sẽ không sống được nữa.

Thương Mai chậm rãi thả chân ra, lạnh lùng nhìn Tôn Phương Nhi: "Được, bây giờ chúng ta nói về kế hoạch hợp tác đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.