Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 694: Tôn phương nhi bày mưu



Nhìn thấy nàng ta như vậy, Thương Mai đành phải kiên nhẫn nói: "Xin lỗi, ta hơi lo lắng cho Lâm Lâm, không phải ta không muốn nghe ngươi nói, được rồi, ngươi muốn tâm sự, ta sẽ tâm sự với ngươi.”

Tôn Phương Nhi nhìn cô, há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, đành phải nói: "Bỏ đi, bỏ đi, ngươi lo lắng cho Hạ Lâm như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết. Thật ra trước đây ta đã nói với ngươi rồi, để nghĩ cách đưa hắn đi. Khi đó, Hoàng thượng vừa biết được hắn dùng độc dược rất giỏi, cũng không ỷ lại vào hắn, nếu như lúc đó có thể nghĩ cách mang hắn đi, thì hôm nay cũng sẽ không đến mức này.”

Thương Mai cũng rất áy náy: "Là ta làm không tốt, không kịp đưa hắn đi."

Lúc đó hỗn loạn như vậy, cô cũng không nghĩ ra cách nào đưa Hạ Lâm đi được.

Tôn Phương Nhi ừ một tiếng: "Chắc ngươi cũng có thể đoán được tại sao bệnh của Hoàng thượng lại thuyên giảm nhanh như vậy. Quả thật là dùng cổ độc để chữa trị, mà những cổ trùng này, ngoài việc phải ăn độc vật ra thì phải hút máu của ta mới có thể chữa được bệnh cho Hoàng thượng, cứ năm ngày một lần... "

Nàng ta xắn tay áo lên, Thương Mai nhìn thấy trên cánh tay nàng ta có vô số lỗ nhỏ ửng đỏ, trong đó có mấy lỗ còn đang bị nhiễm trùng.

“Những cổ trùng này không gây hại cho ngươi sao?” Thương Mai hít một khí lạnh.

"Không, chúng không làm hại ta được, chúng chỉ hút máu của ta để cung cấp chất dinh dưỡng cho chúng. Tuy nhiên, phương pháp này không phải là kế lâu dài, bởi vì những cổ trùng này tuy có thể chữa được bệnh nhưng đồng thời cũng mang một loại độc tố. Dần dần loại độc tố này sẽ xâm nhập vào cơ thể Hoàng thượng, nhanh nhất là một năm rưỡi, sau hai ba năm, Hoàng thượng sẽ bị trúng độc mà chết. "

Nàng ta khẽ thở dài: "Hôm đó, khi ta đang cho cổ trùng ăn, tình cờ bị Hạ Lâm nhìn thấy, hắn nói, nếu ta tiếp tục làm vậy, ta sẽ chết. Ta đuổi hắn ra ngoài. Hắn lại chạy tới chỗ Hoàng thượng nói, để cổ trùng hút máu của hắn, bởi vì máu của hắn có thể giải độc, cứ như vậy, Hoàng thượng cũng sẽ không trúng độc mà chết.”

“Sau đó Hoàng thượng để hắn thay thế cho ngươi?” Thương Mai đau lòng nói.

“Không, Hoàng thượng hoàn toàn không tin lời hắn nói, lúc đó ta biết hắn đang gặp nguy hiểm, ta cũng đã nói ở trước mặt Hoàng thượng, cổ trùng không thể hút máu của hắn, không thể thay máu của ta bằng máu của hắn được. Ta làm như vậy... Thực ra không phải vì hắn, mà là, cổ trùng là thứ duy nhất của ta. Máu của Hạ Lâm có tác dụng giải độc. Cổ trùng sẽ dần dần mất đi độc tính và không thể phát huy được hết tác dụng. Nếu muốn duy trì hiệu quả thì ta phải uống thuốc độc hoặc thường xuyên tìm độc vật cho cổ trùng ăn. Hoàng thượng lúc đầu tin lời nói của ta, cho nên ta cũng đã nói với ngươi hiện tại hắn sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà, ta không ngờ rằng, sau đó Hoàng thượng đã ngất đi, sau khi tỉnh lại quyết tâm muốn thử máu của Hạ Lâm. Hoàng thượng không dám để cổ trùng trực tiếp hút máu của Hạ Lâm, mà là yêu cầu để máu của hắn và ta dung hợp lại với nhau, sau đó cho cổ trùng ăn, như thế mới phát huy hết hiệu quả giải độc. Sau đó đã thử một vài lần và thực sự thành công.”

Nàng ta thở dài, tỏ vẻ bất lực.

Thương Mai nhớ Hạ Lâm nói muốn về nhà, sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy: "Ngoài chuyện này ra, Hoàng thượng còn ép hắn làm gì nữa không?"

Tôn Phương Nhi nhìn cô nói: "Hiện giờ Hoàng thượng định để cho cổ trùng trực tiếp hút máu của hắn. Hắn rất sợ rết, nhưng rắn độc lại không sợ. Không biết tại sao hắn lại sợ rết như vậy."

Thương Mai cũng không biết, hắn là người biết dùng độc, trước đây từng thấy hắn lôi ra rất nhiều độc trùng, hắn cũng không sợ.

“Rết cắn người rất đau, hắn sợ đau.” Thương Mai đột nhiên nghĩ.

“Đau…đau thì có sao chứ?” Tôn Phương Nhi giật mình.

Vừa nói, nàng ta vừa nhớ lại lần đầu cho cổ trùng ăn, bị cổ trùng cắn, nàng ta khóc cả nửa canh giờ.

“Hắn chỉ là một đứa trẻ!” Thương Mai thở dài liên tục, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tôn Phương Nhi nói: "Nếu hắn không chết, Hoàng thượng sẽ không cho hắn ra ngoài."

“Ngươi vừa nói có cách, là cách gì?” Thương Mai hỏi.

Tôn Phương Nhi nói: "Sư huynh ta có một loại thuốc giả chết, sau khi uống vào, người sẽ có triệu chứng như bệnh chết giả. Ngươi có thể hỏi huynh ấy loại thuốc này."

“Sư huynh ngươi là ai?” Thương Mai vội vàng hỏi.

Vẻ mặt Tôn Phương Nhi hơi kỳ lạ: "Ta cũng không gặp hắn, chỉ biết hắn đã vào Kinh thành một năm trước, vẫn luôn ở lại đến giờ, muốn tìm ta để báo thù cho sư phụ, nhưng huynh ấy không tiếp cận ta được, ta đi tìm huynh ấy, nói có thể giúp huynh ấy giết ta, xin huynh ấy thuốc giả chết. "

Thương Mai cau mày: "Ngươi chưa từng nhìn thấy hắn?"

"Đúng vậy, khi sư phụ thu nhận ta, huynh ấy đã thành nghề rồi, sau đó... cũng không gặp lại nữa."

"Hắn tên gì?"

"Lương Hán Văn, người Cát Châu, ngươi có thể đi đến quan phủ hỏi một chút, có lẽ sẽ tìm thấy địa chỉ của huynh ấy. Người nơi khác đến Kinh thành sống phải đăng ký ở chỗ quan phủ.” Tôn Phương Nhi nói.

Thương Mai nhìn nàng ta: "Tôn Phương Nhi, hy vọng ngươi không nói dối."

Tôn Phương Nhi hơi tức giận: "Ta có khi nào lừa ngươi?"

Thương Mai đứng dậy nói: "Được, nếu lần này thành công, ta nợ ngươi một ân tình. Nếu sau này cần Hạ Thương Mai ta giúp đỡ, ngươi cứ việc lên tiếng."

Nói xong, cô bước tới, cẩn thận tránh những con rết đang bò, giơ đèn lồng lên rồi rời đi.

Tôn Phương Nhi sững sờ nhìn bóng lưng của cô, khi Hạ Thương Mai đi rất xa, nàng ta đột nhiên gọi lại: "Chờ một chút."

Thương Mai quay lại, nâng cao chiếc đèn lồng lên, chiếu về phía nàng ta.

Tôn Phương Nhi trượt xuống hòn đá, chậm rãi đi về phía cô, trong mắt hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi, ta lừa ngươi rồi."

Thương Mai không tức giận mà lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Thuốc chết giả, ta có.” Tôn Phương Nhi nản lòng nói.

"Vậy ngươi để ta tìm Lương Hán Văn là có ý gì?"

Tôn Phương Nhi cắn môi: "Huynh ấy muốn giết ta, ta hi vọng ngươi có thể tìm ra huynh ấy đang ở đâu."

“Chỉ vậy thôi?” Thương Mai nhìn chằm chằm nàng ta, tức giận nói: “Ta đã nói chúng ta có thể thỏa thuận, nếu như ngươi giúp ta, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi. Chỉ cần ngươi nhờ ta tìm người này, ta có thể giúp ngươi, nhưng sao lại nói dối? Nếu kéo dài một ngày, Lâm Lâm sẽ càng nguy hiểm."

"Ta..." Tôn Phương Nhi quay mặt đi, chua xót nói: "Ta không biết ngươi có giúp ta hay không, ta... các ngươi đều không thích ta."

Thương Mai nhìn vẻ mặt tủi thân của nàng ta, haiz, xinh đẹp cũng là một ưu điểm, ai có thể tức giận với khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành này?

"Quên đi, thuốc chết giả của ngươi có đáng tin không? Có nguy hiểm gì không?"

Tôn Phương Nhi lắc đầu: "Ta không biết, ta chưa từng sử dụng nó."

“À?”

Tôn Phương Nhi nhanh chóng giải thích: "Phối phương này là phối phương độc nhất của sư phụ. Mặc dù ta chưa từng sử dụng, nhưng sư phụ đã sử dụng rồi."

"Như thế nào? Ngươi có thể cho ta một viên không?" Thương Mai nghe nói đã có người sử dụng, cũng yên tâm đôi chút, nhưng chung quy vẫn có nguy hiểm, cô muốn lấy nó về để nghiên cứu.

"Ta không mang theo bên người. Ngày mai ngươi vào cung, nghĩ cách đi tới Hi Vi cung, ta sẽ cho ngươi thuốc chết giả và thuốc giải." Tôn Phương Nhi nói xong, sắc mặt ửng hồng: " Nhân tiện, ngươi thử xem phân lượng, ta không biết phân lượng bao nhiêu."

"..." Thương Mai trừng mắt nhìn nàng ta.

Tôn Phương Nhi nhanh chóng giải thích: "Ta không phải đã nói sao? Ta chưa từng dùng."

Thương Mai cũng không nói nên lời: "Bỏ đi, ngày mai ta vào cung, ta sẽ không tới Hi Vi cung, nếu không sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ. Ngày mai ta sẽ vào cung tìm Hoàng thái hậu."

"Nhưng ngày mai không phải là ngày thỉnh an."

"Không sao cả, bà ấy không phải muốn ban thưởng cho Lão Thất vài cơ thiếp sao? Ta đến nói chuyện này." Thương Mai không ngờ đây lại trở thành cái cớ để cô vào cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.