Tôn Phương Nhi nhìn cô rời đi, nhíu mày, cười khổ nói: “Một người ngu mà cũng có người cố hết sức cứu, nhưng ai sẽ đến cứu ta? Ai muốn giúp ta đây?"
Giọng nói của nàng ta cực kì nhẹ nhàng, nhưng Thương Mai nghe không sót một chữ, hoặc là vì cánh rừng này quá yên tĩnh.
Cô vẫn bước đi mấy bước như cũ, giả vờ không nghe thấy gì, sau đó lại trở về chỗ ban đầu rồi nói: “Đúng rồi, có chuyện này quên nói với ngươi, là đã tìm được Nhu Dao rồi, chắc rằng ngày mai hoặc ngày mốt có thể hồi kinh."
Tôn Phương Nhi ngạc nhiên nhìn cô, đôi môi run run: “Thật chứ?"
"Thật, lão thất sẽ đưa nàng ta về." Thương Mai nhìn nàng ta, trong mắt nàng ta đầy nước mắt xúc động.
Cái người Tôn Phương Nhi, Thương Mai không biết nên nhận xét thế nào, rất ích kỉ, nhưng cũng rất đáng thương.
"Đa tạ, đa tạ!" Tôn Phương Nhi cúi người lẩm bẩm.
Thương Mai phức tạp nhìn nàng ta một hồi, sau cùng cũng không nói gì mà xoay người đi.
Lương Vương và Linh Lợi đi ra, đi theo sau lưng cô, Lương Vương hỏi: “Nói chưa?"
Thương Mai nói: “Nói rồi, chúng ta thu dọn xuống núi trước đi, đi đường rồi nói."
Xuống núi trong đêm, suốt đường nói chuyện của Tôn Phương Nhi cho hai người, cuối cùng còn nói luôn câu tự thương hại bản thân của Tôn Phương Nhi.
Sắc mặt của Lương Vương cũng hơi phức tạp: “Thật ra Tôn Phương Nhi cũng không quá xấu xa, nếu không thì mẫu thân của Nhu Dao cũng không cứ quan tâm nàng ta, chỉ là việc cứu nàng ta, chúng ta cũng chịu bó tay."
Thương Mai biết, cứu Tôn Phương Nhi khó khăn hơn cứu Hạ Lâm nhiều.
Nhưng câu nói đó của Tôn Phương Nhi cứ vang vọng suốt trong lòng cô.
Hôm sau, Lương Vương thám thính được buổi trưa Tôn Phương Nhi đã về đến cung.
Thương Mai cũng lập tức vào cung, vì Tôn Phương Nhi xuất cung đi lễ Phật, theo quy củ thì sau khi về cung phải đi thỉnh an Thái hậu.
Đi lúc này thì có thể "hợp lí" gặp được Tôn Phương Nhi.
Hoàng Thái hậu khá ngạc nhiên khi hôm nay Thương Mai lại vào cung, nhưng sau khi nghe cung nhân bẩm báo ý đồ của Thương Mai thì bà ta đã nở nụ cười đắc ý, nói với người bên cạnh: “Ai cũng nói nói Hạ Thương Mai này làm việc ổn thỏa chắc chắc, bây giờ lại không bình tĩnh nổi, có thể thấy được nó cũng là một người bụng dạ nhỏ nhen, ghen ghét người khác."
"Thái hậu nương nương có gặp nàng ta không?" Như Dung hỏi.
Hoàng Thái hậu lạnh nhạt nói: “Gấp gáp làm gì? Bảo nó đợi bên ngoài, nửa tiếng sau rồi gặp nó, giảm bớt sự hăng hái của nó cũng tốt."
"Dạ, chỉ là Chiêu Quý phi cũng ở bên ngoài, cũng không để ý như nhau hay sao ạ?" Như Dung hỏi tiếp.
Hoàng Thái hậu cười lạnh: “Hiện nay ả độc phụ đó dựa dẫm hoàng thượng, không thể không để ý nàng ta được, bảo về đi. Cứ nói ai gia biết tâm ý của nàng ta, nàng ta khổ cực một chuyến rồi, đi về nghỉ ngơi đi."
Ngừng lại, bà ta lạnh nhạt nói tiếp: “Lúc ngươi đi ra ngoài truyền lời nhớ nhân tiện nói vài câu cho Hạ Thương Mai nghe, gây khó dễ cho nó."
"Dạ." Như Dung nói xong rồi lui ra ngoài.
Bên ngoài điện, Thương Mai và Tôn Phương Nhi đang chờ, lúc hai người gặp mặt thì đều hành lễ với nhau, có lẽ Tôn Phương Nhi xuất cung vất vả một chuyến, lúc bước lên thềm đá thì bước chân không ổn định, Thương Mai còn đỡ nàng ta.
Chỉ là hiển nhiên Tôn Phương Nhi không chịu nhận ý tốt của Thương Mai, sau khi đứng vững thì hất tay Thương Mai ra và lui ra sau mấy bước, giữ khoảng cách với Thương Mai.
Đối với người chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt như nàng ta, Thương Mai cũng không để ý gì nhiều, chỉ cười lạnh: “Quý phi nương nương phượng thể quý giá, phải cẩn thận."
Tôn Phương Nhi tức giận nhìn nàng ta, nhưng không lên tiếng.
Lúc Như Dung đi ra, thấy sắc mặt hai người chẳng hợp nhau, đứng cách nhau rất xa, nàng ta biết khi xưa hai người này có mối thù cũ nên cười thầm trong bụng, tiến lên nói với Tôn Phương Nhi: “Quý phi nương nương, Thái hậu vừa nghỉ trưa dậy, đang trang điểm, ngài nói biết quý phi xuất cung lễ Phật vất vả nên nương nương cứ về cung nghỉ ngơi trước, hôm khác lại đến thỉnh an."
Tôn Phương Nhi không ngẩng mặt lên mà hơi cúi: “Xin nhờ chuyển lời cho Thái hậu nương nương, thần thiếp xin cáo lui!"
Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn Thương Mai một cái mà quay người đi mất.
Thương Mai cũng kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ khinh thường nàng ta, chỉ là bàn tay trong tay áo nắm lại.
"Vương phi, người chờ thêm một lúc, Thái hậu nương nương còn đang trang điểm, trang điểm xong còn phải ăn canh dưỡng sinh nữa, phải thu xếp vài việc mới có thể gặp người ạ." Như Dung trấn tĩnh nhàn nhã nhìn Thương Mai nói.
Thương Mai nói: “Vậy chẳng phải ta đã làm phiền Hoàng Thái hậu rồi hay sao?"
Như Dung nhàn nhạt cười: “Hoàng Thái hậu quản lí cả hậu cung rộng lớn, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng cần ngài ấy lo nghĩ, hôm nay cũng không phải là ngày vào cung thỉnh an, thế nên Thái hậu cũng không dư dả thời gian rảnh để gặp ngài. Có điều tuy Thái hậu bận nịu vô cùng nhưng chung quy vẫn có thể dành ra một lúc rảnh rỗi, nhưng đành để vương phi chờ lâu một chút, chắc là nửa tiếng, cũng có khi là một tiếng."
Thương Mai biết trước bà ta cố ý gây khó dễ, may mắn mục đích vào cung hôm nay cũng không phải để gặp bà ta, bèn nói: “Hoàng Thái hậu vất vả như thế, ta đây không thể giúp đỡ mà cứ thêm phiền, đúng là không hiểu chuyện, nhờ cô cô chuyển lời cho Thái hậu nương nương, ta không làm lỡ thời giờ của nương nương nữa, chờ ngày thỉnh an sẽ vào cung sau."
Nói xong, nàng khom người về phía cửa điện, sau đó thì quay người đi.
Vốn dĩ Như Dung phụng mệnh gây khó dễ cho cô, ai ngờ cô cứ thế mà đi.
Ngơ ngác một lúc, rồi vội vàng gọi: “Vương phi xin chờ một chút."
Thương Mai vờ như không nghe thấy, ra khỏi cửa thì quẹo phải, khi Như Dung đuổi theo ra thì chẳng thấy người đâu nữa.
Nàng ta giận dữ nói: “Tính tình của Nhiếp Chính Vương phi đúng là phách lối!"
Nàng ta về điện, Hoàng Thái hậu vẫn đang tỉ mỉ nhìn dung mạo được trang điểm ở trong gương, rất bất mãn với kiểu trang điểm không đều màu này, Như Dung đi vào và bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Vương phi đã đi rồi."
Bà ta đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt hưng dữ: “Đi ư?"
"Vâng ạ. Ngoài miệng nói không nên làm phiền người, nhưng rõ ràng là không muốn chờ." Như Dung nói.
Hoàng Thái hậu vỗ bàn, gương đồng trên bàn chấn động như sắp rơi, Như Dung vội vàng đi tới đỡ lấy: “Hoàng Thái hậu bớt giận!"
"Sao mà bớt giận được?" Hoàng Thái hậu bỗng nhiên đứng dậy: “Ả ta cũng thật to gan, ai gia bảo ả chờ, ả dám không chờ ư? Tưởng ai gia không dám đưa người đến vương phủ ư?"
Như Dung nói: “Hôm nay nàng ta vào cung, nói là tới vì chuyện này, nhưng chẳng muốn đợi chút nào, có thể thấy dáng vẻ lên mặt."
Hoàng Thái hậu tức giận khó kìm nén được, càng nghĩ càng thấy tức: “Xem ra ai gia còn không cho ả biết tay thì ả sẽ không coi ai gia ra gì thật."
Như Dung chêm vô: “Hoàng Thái hậu, vị vương phi này cứ liên tục chống lại người, thái độ lúc thỉnh an cũng rất kiêu ngạo. Từ khi nàng ta trở lại, thì dù là Cung phi hay Mệnh phụ đều lạnh nhạt với người hơn nhiều. Vị lão thái quân Trần gia cứ cáo bệnh không vào cung thỉnh an, có thể thấy được là vì nàng ta xúi giục."
Hoàng Thái hậu càng tức giận hơn: “Không sau, từ sau khi ả về, thái độ của những tiện nhân đó đều thay đổi, mụ già Trần gia là cái thứ gì chứ? Ai gia cho phép bà ta vào cung thỉnh an là cất nhắc bà ta rồi, nhưng bà ta ỷ vào việc khi xưa Long Thái hậu coi trọng bà ta nên không coi ai gia ra gì. Bà ta cũng chẳng thèm coi lại, bây giờ ai làm chủ hậu cung, vẫn là Long Thái hậu ư?"
Như Dung nhân cơ hội nói: “Hoàng Thái hậu, người nên khôi phục lại uy phong của mình, nếu chuyện này cứ thế kéo dài, sợ rằng không ai coi người ra gì nữa."
Hoàng Thái hậu gật đầu, cân nhắc một chút: “Ngươi đi gọi tổng quản nội phủ tới đây."
Trước đó Nhiếp Chính Vương từng bắt một đám tham quan, sau khi chém đầu tham quan thì mang tất cả nữ quyến đi ban thưởng, có người chưa nhập nô tịch là để ban thưởng đợt sau.
Chọn mấy người thưởng đến Nhiếp Chính vương phủ, coi như là khẳng định lại chiến công của Vương gia.