Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 697: Chỉ có hai canh giờ



Vì đã biết lão Thất sắp về, tâm trạng Thương Mai rất tốt, cũng lười tính toán mấy chuyện này.

Hai đứa trẻ tạm thời khá hiểu chuyện, không dám giở trò ranh mãnh gì, Thương Mai gọi hai người trông chừng chúng, không cho phép tụi nhỏ chạy lung tung, dù sao cũng là con gái của tội thần, lại còn là trong cung ân thưởng, nếu trong ngày vui này xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền phức vô cùng.

Xử lý xong mấy chuyện này, Thương Mai nói với Vương Tuấn: “Ngươi cho người bắt mấy con chuột về đây, chút tối ta cần dùng.”

“Chuột?” Vương Tuấn trừng to mắt: “Vương phi cần chuột làm gì ạ?”

Còn dùng vào buổi tối.

“Có việc cần dùng!” Thương Mai cười thần bí, không nói gì thêm.

Vương Tuấn cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là thấy Thương Mai cần tìm chuột, cảm thấy khó hiểu nên mới hỏi thử, hiện giờ nghe cô nói có việc cần dùng, cũng không hỏi nữa, nhận lệnh lui xuống.

Trời chập tối, Vương Tuấn quả thật đã cầm một cái lồng sắt đến, bên trong nhốt đến mấy con chuột lông trắng xám, chúng đang nhảy nhót trong lồng.

“Được rồi, đặt ở kia đi.” Thương Mai chỉ chỗ góc tường, nói.

“Vâng.” Vương Tuấn đặt chuột xuống, đá nhẹ cái lồng: “Nghịch thật đấy.”

“Ta muốn mấy con nghịch ngợm như vậy.” Thương Mai nói.

Đuổi hết mọi người ra ngoài, Thương Mai một mình trong phòng.

Tôn Phương Nhi cho cô ba viên thuốc giả chết, còn có ba viên thuốc giải, ngoài ra còn kèm theo một tờ hướng dẫn.

Nét chữ của Tôn Phương Nhi rất thanh tú, ngay ngắn thẳng hàng, nhấc bút cũng rất dứt khoát.

Thương Mai tự ước chừng liều lượng, nghiền nát một viên thuốc giả chết, dùng ngón tay khều khều, trộn cơm cho một con chuột ăn.

Sau đó, với cách tương tự, những con chuột tiếp theo đều dựa vào đó thêm một chút liều lượng, bắt đầu tính thời gian.

Con chuột đầu tiên, sau khi ăn cơm, khoảng hai tiếng thì bắt đầu bất động.

Những con khác, đều chưa đến hai tiếng đã lâm vào trạng thái chết giả.

Tôn Phương Nhi viết là, sau khi chết giả, chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, nếu sau mười hai canh giờ không uống thuốc giải thì sẽ chết thật.

Vậy nên, trưa hôm sau, Thương Mai tiếp tục cho chúng uống thuốc giải, nắm chắc liều lượng, có điều, tất cả chuột đều không tỉnh lại.

Chưa qua hai mươi bốn tiếng mà những con chuột đã uống thuốc giải đều không tỉnh lại, hay là cô đã cho quá liều thuốc giả chết, hay là thuốc giải không có tác dụng.

Chập tối, chuột vẫn chưa tỉnh, Thương Mai lệnh người vứt hết đi, sau đó lại bắt vài con chuột về.

Lần này, cô rút ngắn thời gian hạ thuốc giải, sau khi cho uống thuốc giả chết, cô chia ra trong hai tiếng, bốn tiếng, sáu tiếng, tám tiếng cho uống thuốc giải.

Chuột uống thuốc giải trong một canh giờ và hai canh giờ đều tỉnh lại, chuột uống trong ba và bốn canh giờ đều không tỉnh lại.

Vậy nghĩa là, thuốc giả chết không giống như Tôn Phương Nhi nói, trong vòng hai mươi bốn tiếng uống thuốc giải là được, mà là trong vòng bốn tiếng.

Bốn tiếng, thời gian còn lâu mới đủ.

Phát hiện Hạ Lâm chết, Hoàng thượng nhất định sẽ gọi thái y đến khám, giữa chừng sẽ trì hoãn mất một tiếng.

Sau khi chứng thực đã chết, Hoàng thượng sẽ không lập tức hạ chỉ đưa hắn xuất cung, bởi vì, ông ta sẽ toàn lực điều tra nguyên nhân cái chết của Hạ Lâm, sự trì hoãn này sẽ không chỉ hai tiếng, hai canh giờ, mà có khả năng là một, hai ngày.

Thế thì Hạ Lâm sẽ từ chết giả thành chết thật mất.

Hai canh giờ, làm sao có thể trong vòng hai canh giờ khiến Hoàng thượng đưa Hạ Lâm xuất cung?

Cô không thể đi đón, bởi lẽ, Hạ Lâm là “chết” đột ngột, trước khi chuyện này được công khai, cô không thể nào đường đường chính chính nhận được tin này.

Do vậy, cô cũng không thể nhập cung.

Khi nghĩ đến nỗi tâm trí rối bời thì Tiểu Khuyên tiến vào bẩm báo, trưởng công chúa đã đến.

Thương Mai đành phải xốc lại tâm trạng, ra ngoài gặp Tráng Tráng.

Hôm nay Tráng Tráng vô cùng vui vẻ, nàng ta dẫn theo Cầm Chi và Quỳnh Hoa bước vào, mặt đầy ý cười.

Nhìn thấy Thương Mai, nàng ta chau mày: “Theo lộ trình, hôm nay đám lão Thất hẳn đã đến nơi, sao phận làm thê tử như người có vẻ không vui lắm nhỉ?”

Thương Mai miễn cưỡng cười: “Không vui đâu ra?”

“Người nhìn người kìa, cười miễn cưỡng cỡ nào? Sao vậy?” Tráng Tráng kéo tay cô đi vào: “Bởi vì ban thưởng của Hoàng thượng sao?”

Thương Mai cười: “Đúng là tiếng tốt đồn gần, tiếng dữ đồn xa.”

“Nàng ta gióng trống khua chiêng đến phủ đánh người, ai mà không biết?” Tráng Tráng hừ lạnh: “Cái ân điển này thật khiến người ta bực mình, người cũng thiệt tình, sao lại nhịn chứ?”

“Ta lười tính với bà ta.”

Tráng Tráng thấy cô mặt ủ mày chau, hỏi: “Vậy thì có chuyện gì thế?”

Thương Mai sai Tiểu Khuyên đóng cửa, sau đó nói kế hoạch thuốc giả chết của Tôn Phương Nhi cho nàng ta nghe, cũng nói cả kết quả nghiên cứu của mình.

Tráng Tráng nghe xong, không khỏi tức giận: “Hắn thật sự điên rồi sao?”

“Vì để bản thân có thể sống sót, hy sinh người khác một chút thì có gì đáng trách? Ắt hẳn nhiều người đều nghĩ vậy, chung quy mạng của mình vẫn quan trọng hơn mạng người khác.”

“Hai canh giờ, sao có thể đưa Hạ Lâm xuất cung? Nếu lỡ mất thời gian, sẽ chết luôn đấy.” Tráng Tráng cũng lo lắng.

“Ta đã nghĩ rất nhiều cách nhưng không khả thi.”

Tráng Tráng suy nghĩ một hồi, nói: “Người xem thử cách này được không, sau khi Hạ Lâm giả chết, trong vòng hai canh giờ, Hoàng thượng nhất định sẽ xem qua hắn, xác định hắn chết rồi thì sẽ không nhìn hắn nữa, dù có điều tra, cũng sẽ không nhìn thi thể để điều tra đúng chứ? Thế thì có thể để Tôn Phương Nhi lén đút thuốc giải, sau khi uống thuốc giải, Hạ Lâm tỉnh lại, nhưng vẫn giả chết như cũ đến khi có thể mang hắn xuất cung, người cảm thấy thế nào?”

Thương Mai lắc đầu: “Cách ngươi nói ta cũng đã nghĩ đến, nhưng không khả thi, một người nếu chưa chết sẽ hô hấp, thế nào cũng có âm thanh và động tác, hơn nữa Hạ Lâm không giỏi giả vờ, nếu lộ ra, trái lại sẽ không hay. Hơn nữa, người xử lý thi thể trong cung nhất định là người của Hi Vi cung, những người này đều là tâm phúc của Hoàng thượng, làm giả không được mà mua chuộc cũng không xong.”

“Người cảm thấy, Lương Thụ Lâm có thể giúp một tay không?” Tráng Tráng hỏi.

“Ta cũng từng nghĩ đến, nếu hắn có thể giúp sẽ có cơ hội thành công nhất định, nhưng chuyện này không thể nào chỉ qua tay một người là hắn được, nếu bị bắt thóp, không nói chức quan của hắn, ngay cả đầu hắn cũng không giữ nổi, ngươi cảm thấy Lương Thụ Lâm sẽ nguyện ý từ bỏ mạng sống của bản thân để giúp Hạ Lâm sao?”

Tráng Tráng lắc đầu: “Vậy thì không đâu, lần trước tha cho Linh Lợi là do không ảnh hưởng đến lợi ích của hắn.”

“Đúng vậy, lần trước hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền.”

Hai người nghĩ mãi không ra, rốt cuộc, Tráng Tráng nói: “Hay là, đợi lão Thất về, hỏi xem hắn có cách gì không? Còn hơn hai người chúng ta ở đây nghĩ đến nát óc.”

Thương Mai âu sầu nói: “Ta chỉ e, hắn ở trong cung thêm một ngày, thì càng thêm nguy hiểm.”

Tráng Tráng cũng vô cùng sốt ruột và lo lắng, mấy ngày Thương Mai đi Bắc Mạc, tuy họ từng gặp nhau, nhưng cũng chỉ bình thản gật đầu, không nói với nhau câu nào.

Nhớ lại mấy lần lừa gạt đó, nàng ta chỉ cảm thấy trong lòng uất ức và đau nhói khó tả.

Nàng ta luôn tự nhủ với chính mình, bỏ đi, tất cả những hắn làm chẳng qua cũng vì chính bản thân mình thôi.

Nhưng mỗi khi đêm đến, nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong quá khứ lại tràn về, nhắc nhở nàng ta, giữa người thân với nhau thậm chí còn lạnh nhạt hơn người dưng nước lã.

Người chưa từng đau, e sẽ không biết mùi vị của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.