Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 699: Lão tử không ăn trước đấy



Nhưng Mộ Dung Khanh lại vô cùng chật vật trở về Vương Phủ.

Thương Mai đã sai người nấu thức ăn và chuẩn bị sẵn rượu, đợi hắn trở lại.

Đợi từ giờ Dậu đến tận giờ Tý, mới nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.

Tiểu Khuyên chạy vào, cười vô cùng rạng rỡ: “Vương Phi, người đoán xem ai trở về?”

Thương Mai chọc vào ót nàng ta, nói: “Còn có thể là ai nữa?”

Nói xong, cô đã chạy ra ngoài.

Tiểu Khuyên cười, nói: “Vương Phi sốt ruột quá rồi.”

Còn chưa chạy ra khỏi cửa lớn của Hòa Húc Các, Thương Mai đã cảm nhận được ánh đèn bị một bóng đen cao lớn bao phủ.

Cô ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị một vòng tay vững chắc ôm trọn vào lòng.

Người đó ôm cô rất chặt, chặt đến nỗi cô gần như không thở nổi.

Đáy mắt Thương Mai đột nhiên xuất hiện hơi mờ, cô dang hai tay ôm chặt hắn, mùi bụi đất xâm nhập vào khoang mũi, cô nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”

“Ta về rồi, nhưng ngày mai vẫn phải đến cổng thành một chuyến, coi như ngày mai mới về.” Giọng của Mộ Dung Khanh truyền từ trên đỉnh đầu xuống. Vốn dĩ hắn định cưỡi ngựa trở về, nhưng vì không muốn bị người ta phát hiện hắn trở về vào đêm nay nên mới ngồi xe ngựa về trước.

Bởi vì Hoàng thượng đã sai người đến dịch quán truyền chỉ từ trước, nói rằng cho dù Hoàng thượng trở về khi nào thì sáng sớm mai các quan lại cũng phải có mặt đầy đủ ở cổng thành nghênh đón ông ta.

Mộ Dung Khanh buông Thương Mai ra, vuốt ve mặt cô, say mê nhìn gương mặt khiến hắn ngày nhớ đêm mong, nhưng sau đó không vui nói: “Gầy rồi!”

“Ăn không nổi, nhớ người!” Thương Mai vẫn nghẹn ngào, nhìn bộ râu dài ra trên mặt hắn, cả người hắn càng tỏa ra khí thế hào hùng.

Vốn nghĩ là khi về kinh thành sẽ cạo râu, chỉ là mấy ngày nay, không ngờ lại dài ra.

“Nàng thật biết nói mấy câu dễ nghe.” Mộ Dung Khanh nhìn cô chăm chú, rồi ôm cô đi vào phòng ngủ.

Tiểu Khuyên đứng phía sau, vội vàng che mắt: “Nô tỳ ở bên ngoài, nếu Vương gia, Vương phi có gì dặn dò, cứ việc gọi nô tỳ.”

Sau khi vào phòng, Mộ Dung Khanh đặt Thương Mai xuống, cau mày nói: “Nha đầu này đang nghĩ gì thế? Sẽ không cho rằng bổn vương vừa mới về đã muốn làm chuyện dã thú đấy chứ?”

Thương Mai cười, nói vọng ra bên ngoài cửa: “Tiểu Khuyên, chuẩn bị nước nóng, Vương gia muốn tắm.”

“Vâng ạ!” Tiểu Khuyên vô cùng vui vẻ rời đi.

Sau khi đuổi được Tiểu Khuyên, Du ma ma lại đến, bà ta vừa vào cửa thì cúi người hành lễ, vui vẻ nói: “Cuối cùng Vương gia cũng trở về rồi, Vương phi cũng mong mỏi Vương gia ngày đêm.”

Mộ Dung Khanh ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn Thương Mai: “Có sao?”

“Sao lại không có? Một ngày Vương phi phải thì thầm ít nhất là ba mươi lần, cái đó còn không phải sao? Biết Vương gia có lẽ hôm nay sẽ về, trong nồi vẫn luôn chuẩn bị sẵn thức ăn.”

“Còn cả rượu nữa!” Vương Tuấn đột nhiên xuất hiện phía sau, hai tay ôm một vò rượu, phía sau hắn ta còn có mấy người hầu đang truyền thức ăn vào.

Mặc dù Mộ Dung Khanh rất đói, nhưng vốn dĩ hắn muốn tâm sự với Thương Mai trước rồi mới ăn sau, nhưng khi nhìn đám người đông đúc ngoài sân lần lượt tràn vào thì không nhịn được nói: “Lui ra ngoài trước đi, lát nữa ta sẽ ăn.”

Du ma ma “ồ” lên một tiếng, nói với Vương Tuấn: “Vậy lui ra trước đi, để Vương gia nghỉ ngơi lúc rồi ăn sau.”

Vương Tuấn giơ tay: “Được, lui ra ngoài trước đi.”

Chỉ là hắn ta cũng không đi, chỉ cười tủm tỉm nhìn Du ma ma.

Du ma ma nói: “Đi ra ngoài trước, dù sao Vương phi cũng đã đợi cả một buổi tối rồi, đói thêm chút nữa chắc cũng không sao.”

Mộ Dung Khanh nghe vậy, nói: “Khoan đã!”

Hắn nhìn Thương Mai: “Nàng cũng chưa ăn?”

Thương Mai cười híp mắt, nói: “Đợi người ăn cùng ta!”

Mộ Dung Khanh vội vàng vẫy tay: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đem thức ăn lên đi!”

Du ma ma cười rạng rỡ, bà ta biết ngay Vương gia nhất định sẽ lo lắng cho Vương phi mà!

Hai người, năm món, cộng thêm hai chén canh hầm.

Du ma ma cười đầy bí ẩn, nói: “Chén lớn là của Vương gia, chén nhỏ là của Vương phi.”

Mộ Dung Khanh đổi hai chén canh cho nhau, nói với Thương Mai: “Nàng uống chén lớn đi, uống nhiều một chút, gầy quá rồi!”

Du ma ma vội vàng nói: “Không được, tác dụng của hai chén canh này khác nhau, chén canh của Vương gia… là tăng cường sức khỏe, đặc biệt chuẩn bị cho đàn ông, phụ nữ không uống được đâu. Còn chén canh này của Vương phi là bổ âm bổ thận, chuyên dùng cho những người phụ nữ yếu ớt, thiếu máu.”

Mộ Dung Khanh cau mày: “Còn có tác dụng như này sao?”

“Đương nhiên rồi, Vương phi cần phải bồi bổ cơ thể, mấy ngày nay Hoàng Thái hậu còn luôn nói là Vương phi không thể sinh con, nên đã đưa hai người vào phủ, nói là để giúp Vương gia có người nối dõi tông đường.”

Từ trước đến nay, Du ma ma không phải là người nhiều chuyện, nhưng bà ta bắt buộc phải nói những lời này, dù sao bà ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Vương phi bị gây khó dễ được!

Mộ Dung Khanh quả nhiên nổi giận: “Nối dõi tông đường cái gì? Bổn vương muốn có người nối dõi tông đường còn cần bà ấy giúp đỡ sao? Mau đưa họ trở về, rõ ràng là ăn nói vớ vẩn!”

Thương Mai nói: “Không vội, phủ chúng ta cũng không thiếu hai bát cơm này, cứ giữ lại trước đã.”

Hiện giờ vẫn còn nhiều chuyện cần làm mà không phải sao? Không đáng phải hao tâm tổn phí bởi mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.

“Bà ấy đưa người vào phủ, nàng lại dễ dàng chấp nhận toàn bộ?” Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm cô.

Thương Mai tự mình rót rượu cho hắn, nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa: “Uống rượu để nguôi giận trước đã, sau đó ta sẽ từ từ nói cho người nghe.”

Cô nhổm người dậy, nói với Du ma ma: “Các người ra ngoài trước đi, trong này không cần người hầu nữa.”

Du mâm cúi người hành lễ: “Vâng, vậy bọn nô tỳ xin phép lui ra ngoài trước, Vương phi… người nhớ phải uống canh nhé.”

Du ma ma nháy mắt ra hiệu, ý bảo cô đừng ủy khuất chính mình.

Thương Mai biết bà ta đang lo lắng cho mình thì lập tức an ủi, nói: “Không sao đâu, ta có chừng mực.”

Sau đó, Du ma ma và đám người hầu còn lại lui ra ngoài.

Mộ Dung Khanh kéo cô ngồi xuống cạnh mình, hỏi: “Nàng nhận cục tức bà ấy cho?”

Thương Mai nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn sa sầm mặt mày, nhưng vẫn vô cùng điển trai: “Không hề, đúng là bà ấy muốn cho, nhưng ta không nhận.”

“Ngày mai hãy đưa hai người kia trở về.” Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Bổn vương không muốn trong phủ có người lạ.”

“Được!” Thương Mai đương nhiên cũng không muốn giữ lại hai người này, chỉ là trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn.

“Nàng mau uống canh trước đi.” Mộ Dung Khanh thấy sắc mặt cô trở nên nặng nề thì biết ngay cô đang có chuyện muốn nói, nhưng trước tiên phải để cô ăn no đã.

Hắn tự tay múc canh vào bán cho cô, dùng thìa khẽ khuấy, nơi nóng bốc lên, hắn thổi mấy cái, rồi đưa canh đến bên miệng Thương Mai: “Uống đi.”

“Để ta!” Thương Mai đưa tay ra cầm thìa canh.

“Uống!” Nhưng Mộ Dung Khanh lại đưa thìa canh lại gần hơn, nghiêm nghị nói.

Thương Mai cười tươi, uống canh, cô uống từng ngụm canh một, Mộ Dung Khanh đút canh cho cô rất chậm, nhưng Thương Mai lại uống rất nhanh, giống như muốn mau chóng làm xong chuyện này.

Tự tay cô bốc thuốc để nấu chén canh này, cô cũng đã uống mấy ngày rồi, mùi vị quả thật rất tệ. Truyện Teen Hay

Nhưng về chén canh của Mộ Dung Khanh, cô thật sự không biết trong đó có gì, bởi chén canh đó do đích thân Du ma ma nấu.

Uống xong chén canh, Thương Mai cũng no hơn phân nửa, cô mở chén canh của Mộ Dung Khanh ra, cũng không nhìn, chỉ ngửi kỹ mùi vị của nó thì đã biết ngay trong đó có dược liệu gì.

Thố ti tử, nhục thung dung, ba kích, đỗ trọng… (Tên mấy loại thuốc đông y)

Cô lập tức bật cười nói: “Du ma ma đang xem thường Vương gia của chứng ta sao?”

Mộ Dung Khanh thấy cô đột nhiên cười lớn thì nghi ngờ hỏi: “Canh gì?”

“Tăng cường sức khỏe.” Thương Mai ngưng cười, bộ dạng nghiêm chỉnh nói, nhưng lại không giấu được vẻ vui sướng trên lông mày.

Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đứng dậy: “Lão tử không uống.”

Hắn ôm lấy cô, đi thẳng vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.